Trong khu vườn nhà họ Hạ—
Cả đời Hạ Tuần cũng không ngờ được có một ngày mình lại phải dắt “kẻ tử thù” đi dạo trong vườn nhà.
Thịnh Đình Xuyên rõ ràng là cố tình:
“Chú út, chỉ đi dạo thôi à? Vậy thì nhàm chán quá.”
“Cậu muốn gì nữa?” Hạ Tuần liếc mắt.
“Kể chuyện cười nghe chơi đi.”
“…”
Anh ta chính là một trò cười rồi, chẳng phải đã đủ buồn cười sao?
Hạ Tuần bực bội, nghiến nhẹ vào má trong, Thịnh Đình Xuyên khẽ bật cười, nói:
“Ban đầu nghĩ phải gọi chú là ‘chú út’, tôi thấy thật không thoải mái. Nhưng nghĩ lại, có thêm một trưởng bối thương yêu, cũng không tệ nhỉ, chú út?”
Khóe môi Hạ Tuần giật nhẹ, nụ cười gượng gạo.
Anh ta hít sâu một hơi, nói:
“Dù sao cũng chúc mừng cậu, đã tìm lại được em gái.”
“Cảm ơn.”
“Sao nhận ra được vậy?” Chung Thư Ninh vốn không giống người nhà họ Thịnh, nếu có nét tương đồng, Hạ Tuần chắc chắn đã thấy quen mặt từ lần đầu gặp cô.
“Là đôi mắt, và cả… cảm giác.”
Thịnh Đình Xuyên liếc nhìn Hạ Tuần:
“Tôi muốn nhờ chú hai việc.”
“Nhờ?” Hạ Tuần nhướng mày. “Chuyện gì mà khiến cậu phải dùng đến chữ ‘nhờ’?”
Tiểu tổng giám đốc Thịnh là người có tài, từ trước đến nay đều kiêu ngạo.
“Tôi biết, chú không thích tôi, thật ra tôi cũng không mấy ưa chú…”
Hạ Tuần mặt tối sầm.
Không ưa nhau là sự thật, nếu không thì đã chẳng đối đầu suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662870/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.