Tiếng chuông tan học vang lên, Tùng Tâm chỉ định mười học sinh ở lại sau giờ học.
Cô thì no nê, nhưng phụ huynh chưa chắc đã vui. Những người đến đón con cứ đứng ngoài cửa lớp ngó vào.
Tùng Tâm nói: "Phụ huynh vào trong đi."
Dù ngỡ ngàng, họ vẫn bước vào, ngồi ở hàng ghế sau. Trong lớp có mười đứa trẻ ngồi cùng với mười phụ huynh lớn.
Tùng Tâm chọn một đoạn văn yêu cầu học thuộc lòng, chỉ dài không quá sáu câu, và bảo mười học sinh lần lượt dẫn đầu, đọc cho cả lớp cùng đọc theo.
Mỗi phút một lần, sau mười lần đọc, đã mười phút trôi qua. Giọng đọc của học sinh thì đứa lắp bắp, đứa lại không biết chữ.
Phụ huynh nhìn thấy trình độ thực sự của con mình, mặt ai nấy đều không giấu được vẻ khó chịu.
Ở một góc độ nào đó, một số học sinh nông thôn chỉ biết nói tiếng địa phương, không biết tiếng phổ thông, trình độ chỉ bằng những đứa trẻ ba tuổi ở thành phố.
Tùng Tâm nói: "Tôi đọc một lần, các em đọc một lần, đọc cho đến khi thành thạo thì thôi."
Đám học sinh sợ cô giáo, nên dù đoạn văn ngắn ngủi, chúng cũng đọc theo cô thêm mười lần nữa, cố gắng để đạt được tiêu chuẩn.
Một phụ huynh hỏi: "Cô Tùng Tâm, chúng tôi có thể đưa con về chưa?"
Tùng Tâm nói: "Còn sớm mà."
Cô tiếp tục dạy mười đứa trẻ hai câu một lần, rồi để chúng học thuộc thêm hai mươi phút nữa.
Đám trẻ bắt đầu than đói, Tùng Tâm cầm cây thước tre và hỏi: "Muốn ăn thịt xào với tre không?"
Đám trẻ im bặt, rồi cô lại bắt chúng học thêm ba câu một lần nữa. Đoạn văn cuối cùng đã được thuộc lòng, một tiếng đã trôi qua.
Phụ huynh thì người ngáp, người lại bấm điện thoại, Tùng Tâm biết rằng những đứa trẻ chậm hiểu này, dù từ gen hay từ cách dạy dỗ, đều là những trường hợp kém may mắn, xã hội cũng cần người lao động chân tay.
Nhưng Tùng Tâm vẫn kiên nhẫn, từ tốn nói: "Các em đã học thuộc lòng rồi, giờ hãy lấy giấy ra và viết lại đoạn vừa học."
Đám học sinh nhìn cô giáo với ánh mắt sợ hãi, khác hẳn bình thường, rồi lặng lẽ lấy giấy ra viết.
Chúng cứ lề mề mãi mới viết xong, lại thêm mười lăm phút nữa.
Tùng Tâm nói: "Nộp bài lên nào."
Cô nhận bài và nhanh chóng chấm với cây bút đỏ, sửa hết lỗi sai, rồi đưa từng bài lại cho bọn trẻ, bảo: "Mỗi lỗi sai chép năm lần, bắt đầu chép đi."
Dù đã mệt mỏi, đứa nào cũng cúi đầu lặng lẽ chép lại.
Mười phút sau, Tùng Tâm hỏi: "Chép xong chưa? Lấy một tờ giấy mới ra và viết lại đoạn văn sáu câu đó, lần này không được sai."
Bọn trẻ đồng loạt than thở, Tùng Tâm nhìn đồng hồ, mới chỉ năm rưỡi, rồi nói: "Ai viết xong không sai lỗi gì thì có thể về nhà."
Bọn trẻ vội vàng viết, cẩn thận không dám sai sót, Tùng Tâm kiểm tra bài, thấy ổn.Edit: FB Frenalis
Cuối cùng, sau khi chỉ học thuộc lòng sáu câu, đã mất trọn hai tiếng đồng hồ. Cô nói: "Học sinh có thể về, phụ huynh ở lại."
Bọn trẻ như được giải thoát, đeo cặp chạy ra ngoài, đứng dựa vào cửa sổ nhìn vào, tò mò xem cô giáo sẽ nói gì với bố mẹ chúng.
Tùng Tâm nói: "Từ nay, phụ huynh cứ đến muộn hai tiếng nữa rồi hãy đón con về."
Phụ huynh đồng loạt phàn nàn, Tùng Tâm nói: "Về nhà xem lại bài kiểm tra của con các vị đi. Điểm tối đa là một trăm, mà có đứa chỉ được chín điểm, đứa thì mười hai. Còn thời gian để vá lỗ hổng, nhưng đến lớp ba, chúng sẽ nổi loạn. Nếu thật sự không sao cả, thì cứ cho nghỉ học về nhà chơi game, gia đình các vị cũng đủ điều kiện cho chúng ăn bám cả đời."
Bố mẹ không dám phản bác, lại có người hỏi: "Có thu phí học thêm không?"
Tùng Tâm trả lời: "Không cần, tôi sợ các vị sẽ kiện lên Sở giáo dục."
Mọi người cười nói: "Láng giềng cả, sao lại kiện lên Sở giáo dục được chứ?"
Tùng Tâm chỉ khẽ mỉm cười không đáp, thu dọn sách vở, chính thức tan làm và lái xe điện về nhà.
Mỗi ngày Tùng Tâm đều giữ học sinh lại sau giờ học, thành tích dạy học đương nhiên xuất sắc. Các đồng nghiệp không tránh khỏi bàn tán vì cách dạy của cô vô tình gây áp lực lên họ phải tăng ca.
Cuối kỳ, hiệu trưởng tìm cô nói chuyện: "Cô Tùng Tâm, có nhiệt huyết trong công việc là tốt, nhưng trường học có quy định riêng. Những buổi học thêm này, chi bằng để trung tâm ngoài trường đảm nhiệm."
Tùng Tâm trả lời: "Học kỳ này tôi đã giúp các học sinh tiểu học rèn được thói quen học thuộc lòng, học kỳ tới tôi sẽ không dạy thêm nữa."
Hiệu trưởng cũng không có cách nào khác.
Tùng Tâm đón kỳ nghỉ hè, cả ngày nằm lười biếng, uống trà trái cây giải nhiệt.
Gia Mộc không hiểu cô đang làm gì, Tùng Tâm bỗng nhiên ngộ ra: "Không phải ai cũng cần lên đại học. Biết chữ, biết tính toán là đủ rồi."
Gia Mộc nói: "Chỉ cần có một kỹ năng đặc biệt và tính cách tốt, người ta vẫn có thể sống được trong xã hội."
Tùng Tâm chỉ "ừ" một tiếng.
Thường có học sinh tiểu học đến chơi với cô, vì ở nhà Tùng Tâm rất thân thiện, có đồ ăn vặt và nhiều sách hay để đọc.
Đặc biệt là có vài đứa trẻ, bố mẹ vì mưu sinh mà cãi nhau suốt ngày, các em thường trốn đến nhà cô để tạm xa lánh cảnh gia đình căng thẳng.
Tùng Tâm bất giác nhớ đến một câu thoại trong phim: "Đời luôn vất vả, hay chỉ khó khăn khi còn thơ bé?"
Người có số tốt thì sinh ra trong gia đình giàu có, coi trọng giáo dục; người số không may thì lớn lên trong cảnh nghèo khổ, gia đình lục đục.
Tùng Tâm tìm một cuốn sách tướng số mua ở chợ trời để đọc.Các học sinh tiểu học ríu rít yêu cầu Gia Mộc dạy họ nhảy điệu Nuo, Gia Mộc cũng rất vui lòng. Bọn trẻ hăng say nhảy múa, khiến cả sân nhà chưa bao giờ vui đến thế.
Gia Mộc đột nhiên nói với Tùng Tâm rằng anh muốn có con.
Tùng Tâm bất ngờ, sặc cả ngụm trà.
Gia Mộc bật cười, giống như nụ cười vô tư của thời thiếu niên, chưa từng trải qua sự phức tạp của thế gian.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]