Editor: Frenalis
Trước Tết Đoan Ngọ, một học sinh trong lớp của Tùng Tâm tỏ vẻ buồn bã, nói với cô: "Cô ơi, con thấy chán quá."
Tùng Tâm mỉm cười. Cô đã mua mấy chục bộ sách tranh đặt trên bệ cửa sổ lớp học, những đứa trẻ buồn chán tự nhiên sẽ tìm đến xem, còn không thích thì cũng chẳng sao.
Trẻ con vốn dĩ bị cuốn hút bởi những câu chuyện bi kịch, nào là những chú sếu đầu đỏ lạc đàn với đồng loại, nào là cô công chúa lạc vào trại trẻ mồ côi...
Về sau, lòng trắc ẩn của con người yếu đi ở độ tuổi nào nhỉ?
Có lẽ là vì thời đại này chọn những người có tham vọng và chiến lược, chứ không phải những tấm gương đạo đức.
Tết Đoan Ngọ, Gia Mộc tham gia một buổi trà đàm của hội thư pháp, quen biết nhiều người yêu thích nghệ thuật.
Vì Gia Mộc đeo nhẫn ở ngón áp út tay trái, có người không tin anh đã kết hôn sớm như vậy, nhưng anh cũng không nói nhiều. Lại có người thấy anh còn trẻ mà bút pháp đã xuất chúng, nhất quyết bắt anh viết vài chữ. Gia Mộc viết một chữ với bộ mộc trên đầu, bộ tâm bên dưới.
Mọi người không biết đó là chữ gì, anh chỉ cười mà không nói gì thêm.
Mùa hè, vào một ngày trời đổ mưa đá, cây ô liu mà Gia Mộc đã đặt mua được chuyển đến, trồng trong sân.
Tùng Tâm không hiểu phong cách mua sắm của anh.
Gia Mộc nói: "Nằm dưới tán cây ô liu ngủ trưa không phải là rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-du-xanh/3703914/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.