Editor: Frenalis
Mùa thu đến, năm học mới bắt đầu, Tùng Tâm đã dạy lớp ba.
Cô chưa bao giờ cho rằng những đứa trẻ đứng đầu lớp là do mình dạy nên. Giáo viên chẳng qua chỉ là một người nhắc bài cho những đứa trẻ học giỏi, giúp thúc đẩy tiến độ giảng dạy mà thôi. Cô cũng không đặc biệt chú ý đến những em học tốt, chỉ hỏi phụ huynh của chúng xem có hứng thú đưa con vào thành phố học thêm trong kỳ nghỉ không.
Một số phụ huynh nửa đùa nửa thật hỏi có giáo viên giỏi nào để giới thiệu.
Tùng Tâm không muốn để họ nghĩ rằng cô giới thiệu để kiếm hoa hồng, chỉ nói: "Trong thành phố có nhiều trung tâm gia sư uy tín. Nếu nhà có điều kiện thì đưa con đi, không thì bảo con đọc thêm sách ngoại khóa là được."
Các phụ huynh tự mình suy tính sau đó.
Tùng Tâm biết rõ, những đứa trẻ đứng đầu lớp ở vùng quê thường nghĩ rằng mình nổi trội, nhưng khi lớn lên chỉ có thể cố gắng lắm mới vào được trường đại học hạng hai hay cao đẳng.
Còn học sinh các trường đại học tốt, phần lớn đều là con cái của cán bộ hay người làm việc ở các doanh nghiệp lớn cấp tỉnh trở lên.
Vì giáo dục luôn liên quan đến gene và tiền bạc, một cách công bằng mà nói, xã hội đã đảm bảo rằng phần lớn người dân phải sống đời nô lệ qua nhiều thế hệ.
Dĩ nhiên, nô lệ cũng có đẳng cấp, vì vậy phải có một tấm bằng, giống như con dấu đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-du-xanh/3703916/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.