Ta sờ sờ lên cáicằm, cười cười cúi xuống, nói: “Vốn là, thật đúng là là không cần rồi......” Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nghe được những lời này của ta thì lậptức xanh lại, ta lại nói:“Chỉ là về sau suy nghĩ lại, thấy ngươi có lúccũng được chút việc, cho nên...... Ta mới trở lại.”
Cát Tườnglúc này mới vui vẻ lên một chút, gật đầu liên tục, nói: “Đúng vậy Đúngvậy, Cát Tường có thể giúp tiểu thư giặt quần áo quét dọn vệ sinh, còncó thể đi lấy thức ăn cho tiểu thư! Còn có......”
Chợt CátTường có chút lén lút, len lén liếc nhìn Mã hồ ly, lông mày Mã hồ lynhướng lên, sau đó liền đứng lên quay sang chỗ Phát Tài, ngồi xuống tựmình rót trà rồi uống.
Mã hồ ly vừa đi, Cát Tường liền kéo talại, nói: “Tiểu thư, ngày đó vào buổi chiều không thấy tiểu thư...... Người biết trên đường em đã gặp người nào không......”
Ta nhíu nhíu mày, nói: “Người nào?”
”Lai Phúc thúc!”
”Cái gì?! Lai Phúc thúc!?” Ta cả kinh nói.
Lai Phúc, là một chưởng quỹ của một tiệm tơ lụa mà Cổ Thường Ngọc kinhdoanh, bởi vì vải vóc trong cung đều do Cổ gia cấp, cho nên hắn luônluôn vào nam ra bắc đi tìm loại vải tốt nhất, muốn lấy lòng Cổ NamPhong. Sau một thời gian thì quan hệ của hắn với người bên ngoài rấttốt, quen biết cũng không nhiều người, nhưng mà nếu như Cổ Thường Ngọcmuốn tìm ta, dĩ nhiên là bắt đầu từ những người này, như vậy, chứng tỏLai Phúc thúc đã tìm được ta sao?
Cát Tường thấy vẻ mặt kinh ngạc của ta, liền nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-ma-van-tai/2564908/chuong-49-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.