“Có ý gì? Bị người đùa bỡn?” Ta cau mày nghi ngờ nhìn Mã hồ ly.
Mã hồ ly kéo tay áo, giúp ta lau khóe miệng, sau đó bắt đầu nói đến chuyện của ba ngày trước......
Lúc ta bị bắt có thì đúng lúc hắn đang ở chỗ Mã Anh Minh, lúc ấy đi vào,liền phát hiện Tư Mã kỳ cũng ở đây. Vẫn mơ màng chưa rõ Mã Anh Minh tỉnh lại lúc nào, đang cùng Tư Mã kỳ đánh cờ uống trà. Nhìn thấy Mã hồ ly đi vào, Tư Mã kỳ cũng không nhiều lời, chỉ là ngay sau đó liền cáo từ, sau đó để lại hai cha con nói chuyện, đến khi nói chuyện xong hắn định đitìm ta thì phát hiện Tư Mã Kỳ cùng với đội quân của mình đang chuẩn bịrời đi.
Khi đó trong tay Tư Mã kỳ nắm chặt một phong thư, sắc mặt lo lắng, vậy mà thời điểm nhìn thấy hắn lại lộ ra một chút ý cười, nói, nàng lại bỏ chạy, nàng luôn tùy hứng như vậy, chỉ là, qua nhiều năm như vậy...... Mỗi một lần nàng rời đi, ta đều có thể đem nàng tìm trởvề, dứt lời, liền hất tay ném đi, phong thư nằm trong tay hắn liền hóathành mảnh vụn, theo gió, bay ra đầy đất.
Tư Mã kỳ rời đi?
Tuy nói hắn có thể rời đi, ta cho rằng là chuyện tốt, nhưng mà giọng điệucủa hắn dường như đối với ta không buông tha, như vậy tại sao lại gấpgáp rời đi, vì cái gì? Có thể hay không cùng việc ta bị bắt cóc lần nàycó liên quan?
Nhưng mà, ta nghĩ lại, nhanh chóng phủ định những gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-ma-van-tai/2564905/chuong-49-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.