Thời cổ đi học không có kỳ nghỉ, nhưng có phải một năm hơn ba trăm ngày đều ngồi ở thư viện làm mọt sách không?
Đương nhiên không phải, ít nhất ở Nghi Sơn là không phải.
Chúng ta vẫn ngày thưởng trăng, hơn nữa một khi tổ chức thì chính là năm ngày hoa lệ lệ đến mất hồn.
Vì thế…..
Lúc chúng ta dự tính xong vụ “uyên uyên hí thủy” (Lời tác giả: xin chú ý, không phải là uyên ương) một ngày nào đó, ánh sáng xinh đẹp chiếu từ trên cao, gió núi nhẹ đưa, vốn phải là một ngày tốt, nhưng…..
“Ta nói….. Cát Tường, ngươi đừng khóc nữa…..”.
Ta đồng tình vỗ vỗ bả vai Cát Tường, an ủi, bất quá, biểu tình lại có chút vui sướng khi có người gặp họa.
Cát Tường ngẩng đầu liếc ta một cái, hai hàng nước trong dính giữa môi vàmũi, thật là chói mắt, nhưng mà, sau khi nàng liếc mắt nhìn ta một cáikia, tiếng khóc càng lớn hơn nữa: “Ô oa ~~~ tiểu thư người thật xấu!”.
“Chậc chậc chậc, chao ôi, tiểu thư ta đây chẳng phải cũng đang rất là bithương sao! Đến đến, lau mũi đi, làm gì có ai khóc lên chỉ chảy nước mũi không chảy nước mắt…..” Ta thuận tay lấy áo mình chà lên mũi Cát Tường.
Cát Tường cũng không thấy, nhắm cặp mắt lại lau lau, cọ cọ lên tay ta:“Tiểu thư người làm sao bi thương! Vẻ mặt người bây giờ toàn là đangcười thôi….. Ô oa oa ~~~”.
Bỗng nhiên, nàng dừng một chút, cáimũi nhẹ nhàng hít hít, mở to mắt nói: “Mùi hương rất quen thuộc….. Vìsao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-ma-van-tai/2564865/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.