Bởi vì hai chúng taphải quấn thảm xuống nước, bởi vậy nên trốn vào rừng cởi quần áo, vừacởi quần áo ra, ta nhìn bộ ngực quấn kín vải của Chúc Anh Đài, choángváng.
Đúng vậy….. Đây mới là quá trình tất yếu của bao nhiêu vở kịch nữ giả nam a….. Quấn ngực a…..
Sau đó, ta cúi đầu nhìn ngực của mình, cảm giác muốn rơi lệ.
Mãi cho đến hôm nay, ta rốt cục đã biết thứ mà ta vẫn thấy thiếu thốn trong lòng là cái gì, rốt cục ta đã biết lý do làm ta cảm thấy lo sợ bất ankhi đọc sách vào mấy ngày này.
Nguyên nhân, ta rốt cục tìm được rồi.
Nhưng mà…..
Làm người ta bi thương tới cỡ nào, khóc không ra nước mắt, quả thực là khắc khoải tận tâm can a a a…..
Thì ra, hết thảy căn nguyên là đến từ chính…..
Ta.
Không có ngực.
Đúng lúc ta đang nhắm mắt tưởng niệm cho nỗi bi thương lớn lao, bỗng nhiên nghe thấy Chúc Anh Đài cúi đầu thở nhẹ một tiếng.
“A….. Hôm nay đúng là hơi cao, sợ là lát lại rơi xuống.....” Chúc Anh Đài cúi đầu lẩm bẩm nói, sau đó bắt đầu đưa tay cởi vải bó ngực của nàng, mộttầng, hai tầng, ba tầng.....
Hóa ra ngực nàng rất cao thật, thảm đó vây không kín được.
Ta nhìn chằm chằm ngực của Chúc Anh Đài, trừng mắt nhìn, không hé răng.
Lớn.
Rất lớn.
TMD, thật lớn!
Ta xoa xoa cái mũi ngứa muốn phun máu mũi, ngẩng đầu nhìn trời, ta nghĩ,ta rốt cục tìm được lý do Mã Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-ma-van-tai/2564867/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.