“Em… Trong lòng anh hiểu rõ là được rồi, sao còn muốn em nói ra?”
“Bởi vì anh muốn nghe.” Âu Dương Thụy ôm Vân Mộ Hoa ngồi xuống bờ cát trắng: “Bảo bối, nói đi.”
“Thực sự muốn nghe?”
“Ừ.”
Vân Mộ hoa có chút bất đắc dĩ: “Hôm nay anh thực ngoan cố.”
“Bởi vì anh sợ. Anh có cảm giác không yên tâm, lúc nào cũng lo lắng em sẽ lại chạy trốn một lần nữa.”
Vân Mộ Hoa lần đầu tiên hiểu được cõi lòng Âu Dương Thụy cũng có phần yếu đuối, chỉ là anh ta chưa từng biểu lộ ra ngoài mà thôi.
“Em sẽ không bao giờ… chạy trốn nữa.” Dưới ánh mắt sáng rực đang chăm chú nhìn mình, Vân Mộ Hoa có chút xấu hổ tiếp lời: “Em yêu anh, em là của anh, như thế đã được chưa?”
Âu Dương Thụy đột nhiên hứng trí, trở mình đè người kia xuống bờ cát trắng, cả hai lăn qua lộn lại một hồi, đùa giỡn tới mức toàn thân đều dính đầy những mạt cát li ti, mãi cho đến khi hơi thở đồng thời trở nên dồn dập mới chịu dừng lại.
“Đừng lộn xộn, người em bẩn hết rồi.”
Âu Dương Thụy dán chặt trán mình lên trán Vân Mộ Hoa: “Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, anh sẽ kết hôn với em, sau đó cùng nhận nuôi vài đứa bé, để bọn chúng vui vẻ hạnh phúc vây quanh chúng ta.”
Nghe người kia nói về kế hoạch tương lai, Vân Mộ Hoa chớp mắt mấy cái: “Anh nghĩ thật là xa.” Vừa mới dứt lời, cậu đã bị Âu Dương Thụy gõ đầu một cái.
“Cái anh muốn nghe từ miệng em không phải câu này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-bat-tinh-nhan-bo-tron/1318926/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.