Trần Thất vận thử Chân Long Kình, chỉ cảm thấy có một luồng chân khí mạnh mẽ hơn lúc nãy gấp năm sáu lần đang sôi trào mãnh liệt, một luồng khí nóng rực chạy quanh thân, chuyển động qua lại trong ba mươi bảy chỗ đã đả thông khiếu huyệt, mỗi một lần chuyển động, giống như mạnh mẽ thêm một phần.
Lúc đầu hắn còn tưởng phải mất ba bốn ngày mới luyện hóa xong thanh phi kiếm màu bạc đó, vậy mà mới không tới một ngày, liền bị luyện hóa mạnh mẽ tới nỗi chỉ còn sót lại một chút cặn cũng bị Chân Long Kình bức ra khỏi cơ thể, thanh phi kiếm này từ nay về sau sẽ không còn tồn tại trên thế gian.
Quần áo của Trần Thất đã sớm bị xé rách nát hết trong trận vui sướng vừa rồi, hắn lấy trong túi Ngũ Âm ra một bộ khôi giáp hơi nhỏ, tự mình khoác lên xong liền hóa thành một thiếu niên võ tướng tràn đầy khí khái anh hùng. Lúc này hắn mới đi xem Lý Mị Mị vẫn còn đang bất tỉnh.
Trên cơ thể trắng nõn giống như ngọc ngà của Lý Mị Mị, tất cả đều là vết tích vừa nãy hoan ái, dưới thân là một mảnh bừa bộn, trên cơ thể mềm mại đẫy đà có mấy dấu ngón tay màu đỏ nhạt, đó đều là bị Trần Thất dùng sức quá mức, bóp ra vết bầm trên da thịt. Đặc biệt là chỗ non mềm nhất trước ngực, và đôi đùi ngọc có rất nhiều những vết ngón tay đỏ nhạt như thế. Lúc này Trần Thất mới nghĩ lại, cũng không nhịn được có chút xấu hổ, tuy hắn không nhớ rõ lắm, nhưng nhìn thấy tình trạng sau trận đại chiến này rõ ràng chính mình đã giày vò nàng ta không nhẹ.
Trần Thất nghĩ tới còn có chỗ cần dùng tới Lý Mị Mị, vươn tay ngoắc một cái, con Hỏa Nha kia thu lại đôi cánh nhanh nhẹn đáp xuống, đứng bên cạnh Lý Mị Mị lắc lắc lông vũ, liền có từng đốm từng đốm ánh lửa bay ra, bị Trần Thất coi như đống lửa sưởi ấm cho nữ nhân cơ thể trần trụi này.
Trần Thất ngồi im hai ba canh giờ, yên lặng tiêu hóa những gì vừa nãy chiếm được.
Chân Long Kình luyện hóa xong thanh phi kiếm màu bạc kia, lại nuốt thêm hơn phân nửa công lực của Lý Mị Mị nên đã mạnh mẽ vô cùng, dưới sự chỉ dẫn của Trần Thất, nhiều chỗ khiếu huyệt đều bị mở ra, lần này Chân Long Kình một mạch mở ra hơn năm mươi mấy chỗ khiếu huyệt, nhiều hơn tổng những khiếu huyệt lúc trước Trần Thất đả thông rất nhiều. Trần Thất yên lặng tính toán, phát hiện chính mình đả thông vẻn vẹn chín mươi chỗ khiếu huyệt, không tính mấy nơi Hỏa Nha trận đả thông, năng lực như thế trong giang hồ cũng tính là người giỏi bậc nhất rồi.
Như là Tam bang chủ Lý Mị Mị cực khổ tu luyện hơn mười năm, cũng chẳng qua mới đả thông hơn bốn mươi năm mươi chỗ khiếu huyệt, Vạn đại tiểu thư được ông trời ưu ái như vậy, có một gia gia tốt, tốn rất nhiều công sức bồi dưỡng, cũng chẳng qua mới gần bằng tu vi của Trần Thất thôi.
Trần Thất nghe được rất nhiều bí mật ít người biết trên giang hồ, tự mình tính toán rõ ràng xong, cũng không khỏi bị dọa nhảy dựng lên, trong lòng thầm nghĩ: “Ta nghe Đại trại chủ nói, Lão tổ tông sáng tạo ra Thiết Cốt Công của Thiết Cốt Môn khổ cực tu luyện hơn chín mươi năm mới đả thông được khiếu huyệt toàn thân, mới tiến vào Tiên Thiên cảnh. Thái Thượng Hóa Long Quyết bá đạo như vậy, ta mới tu luyện mấy ngày liền có thể luyện ra chín mươi chỗ khiếu huyệt, tiếp tục như vậy, chẳng phải là nhiều nhất một hai năm nữa liền có thể luyện thông khiếu huyệt toàn thân, có thể thử Tiên Thiên đạo rồi sao?”
Loại người luyện thông khiếu huyệt toàn thân, có một tên thường gọi là Đại Địa Du Tiên. Mặc dù chỉ là sự khen ngợi giữa những người luyện võ, cũng không phải là thần tiên thật nhưng cũng có thể thấy luyện thành khiếu huyệt toàn thân có bao nhiêu uy phong, lợi hại. Trong thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn người học võ, người có thể có cấp số như vậy cũng không quá ba mươi bốn mươi người.
Võ công luyện tới bước này không những có thể kéo dài tuổi thọ đến hơn trăm tuổi, mà cơ thể cũng không có bệnh tật gì, lúc tuổi già vẫn to lớn mạnh mẽ như thiếu niên, sáng sớm vẫn có thể “chào cờ” như thanh niên. Càng có thể làm ra Phách Không Chưởng Kình, cách mấy chục bước đánh trúng người, giống như đánh một chưởng thực sự trúng một chưởng. Cũng không giống Thất Bộ Âm Phong của Lục Hạo Chi dựa vào một luồng Âm Kình, chưởng lực cũng không kiên cường mạnh mẽ như vậy.
Thái Thượng Hóa Long Quyết tu luyện tới cảnh giới như vậy, trong lúc Trần Thất hít thở đã mơ hồ cảm thấy khí Chân Long Kình trong cơ thể giống như thủy triều phun trào khắp nơi, một quyền một cước đều bám lên, sức phá hoại mạnh hơn quyền cước bình thường mấy lần.
Trần Thất thu lại Thái Thượng Hóa Long Quyết, đang yên lặng trải nghiệm lợi ích tu vi tiến bộ. Lý Mị Mị ngủ say mấy canh giờ bỗng nhiên tỉnh lại. Nàng vươn tay kéo một cái, lại phát hiện trên ngọc thể của mình không một mảnh vải, lập tức kinh hãi ngồi dậy, thấy Trần Thất ngồi bên cạnh mình không xa, một con chim to kỳ quái, toàn thân bốc cháy hừng hực, giống như một đống lửa đang tỏa nhiệt, lập tức kinh hãi, dùng đôi tay che kín bộ ngực, đôi chân đẹp cũng cuộn lại, nhỏ giọng kêu lên:
- Trần Thất, tên tiểu tặc nhà ngươi mỗi lần đều nhẫn tâm như vậy, lại hút ít nhất là năm thành công lực của ta rồi.
Lý Mị Mị chỉ nhẹ nhàng đề khí, liền biết cơ thể mình có thay đổi, nàng chẳng những bị Trần Thất chinh phạt hồi lâu, còn mất đi hơn phân nửa công lực. Tam Bang Chủ bình thường đều xinh đẹp kiều mị, lúc này lại có chút mềm mại bất lực, có mấy phần điềm đạm đáng yêu.
Trần Thất thản nhiên hừ một cái, nói:
- Ngươi mấy lần dồn ta vào chỗ chết, cái này cũng bỏ đi, dù sao ta đối với ngươi cũng không có lòng tốt. Chẳng qua đừng hi vọng ta có chút thương tiếc đối với ngươi, điều đó làm sao có thể? Bây giờ ngươi chỉ có một lựa chọn, giúp ta bắt Tình Vũ kiếm Nhậm Mai Phi, có lẽ ta còn có thể cho ngươi một chút lợi ích.
Răng trắng của Lý Mị Mị cắn môi, rất lâu sau mới đột nhiên nói:
- Sao ngươi không giết ta nữa?
Lý Mị Mị cũng lăn lộn từ trong bang hội lớn lên, theo nàng, loại nữ tử như này không biết tâm trí mẫn cảm cỡ nào. Lời nói của Trần Thất mặc dù không tốt, nhưng lại không có tỏa ra sát khí như lúc trước, rõ ràng là tính tha cho nàng một lần.
Trần Thất cười hì hì nói:
- Mùi vị của Tam bang chủ không tệ, có thể ăn lâu.
Lý Mị Mị cười khổ một tiếng, nàng không thể ngờ được Trần Thất thế mà trả lời trực tiếp như vậy. Chú Ấn sơn bị Tần Thông dùng Hung Thú Sát Trận phong tỏa rồi, bất kể là trời sáng hay trời tối đều không thấy mặt trời, Lý Mị Mị cảm thấy có chút rét lạnh. Trần Thất thấy thế, tiện tay vứt ra một bộ khôi giáp, Lý Mị Mị nhìn hắn vài lần, thấy tên tiểu tặc này không hề có ý tránh né, lúc này mới bất đắc dĩ mặc bộ khôi giáp này ngay trước mặt Trần Thất.
Nếu Lý Mị Mị chính trực phương hoa, dáng người cũng đều là lựa chọn tốt nhất, lần này người đẹp mặc quần áo cũng có một phong vị khác. Má phấn cổ tuyết, eo nhỏ ngực nở, đều hiện rõ mồn một. Nếu không phải Trần Thất đã ăn no một lần rồi, nói không chừng lại bị dụ dỗ tới thú tính trong người bùng phát.
Lý Mị Mị mặc lên người bộ khôi giáp của Thú Vương doanh, cũng có chút tư thế hiên ngang oai hùng, dáng người nàng cũng tính là cao trong đám phụ nữ, bộ khôi giáp Trần Thất đưa cho nàng lại tương đối nhỏ gầy, cho nên Lý Mị Mị mặc vào cũng rất vừa người. Chỉ là áo giáp bó ngực của nam tử không thích hợp với cơ thể của nữ tử, Lý Mị Mị mặc xong, liền hiện rõ ra ngực rất phồng, cũng không cột chắc toàn bộ áo giáp được, càng tăng thêm vài phần quyến rũ.
Trần Thất vừa liếc mắt nhìn, trong lòng âm thầm lắc đầu, nghĩ ngợi nói: “Lý Mị Mị cũng được xem là xinh đẹp, chỉ là bây giờ ta tạm thời lợi dụng nàng ta, nữ tử tâm tư phức tạp như thế ta không quản được. Lục Hạo Chi mặc dù có chút quỷ kế, nhưng dù sao cũng chỉ là sơn tặc giống như ta, không giống với những người trong bang hội này, cách nghĩ không giống chúng ta. Ta nắm chắc khống chế được Lục Hạo Chi, lại không có lòng tin có thể làm cho vị Tam bang chủ này làm việc cho ta, thủ đoạn âm thầm tính kế người khác của nàng quá nhiều.”
Lý Mị Mị mặc bộ khôi giáp này vào, mới thoáng cảm thấy yên tâm một chút, ở trước mặt Trần Thất nàng hoàn toàn sợ rồi.
Lý Mị Mị cắn đôi môi đỏ hồng, thấy Trần Thất không nói chuyện, liền cảm thấy có chút kỳ lạ. Nàng vừa mới bị Trần Thất làm xong, chỉ cảm thấy trên người đều là vết tích của tên tiểu tặc này, loại cảm giác đó thật khó miêu tả. Lý Mị Mị chần chừ một lát, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Bây giờ ngươi muốn thế nào?
Trần Thất thoáng nghĩ, đang muốn nói, bỗng nhiên hướng bên Tuân gia trang truyền đến tiếng chấn động vang trời, trong lòng hắn hoảng sợ, vội vàng thúc giục Hỏa Nha của mình. Con chim to hắn thuần hóa bay lên không trung, quét qua hướng Tuân gia trang một cái, liền thấy được nơi đó sớm đã là một mảnh hỗn loạn, Tuân Kim Linh nhếch nhác vô cùng, đoản kiếm trong tay không biết bị ai đánh gãy nát, toàn thân đều bị khí kình của các loại thú quấn quanh, đã mất đi năng lực hành động.
Vạn tiểu thư đã dừng tay, Tần Thông chỉ đứng bên cạnh, có chút kiêu căng.
Chỉ có giáp sĩ của Thú Vương doanh và Độc Yêu Lâu của Vương Trường Sinh còn đang tàn sát người trong tộc Tuân gia trang, vẻ mặt của Tuân Kim Linh bình tĩnh, chỉ thản nhiên nhìn Tần Thông cũng không nói gì.
“Thì ra vị hồ ly tinh xinh đẹp này vẫn bị người ta hàng phục rồi, từ đây Tuân gia trang xong rồi.”
Trần Thất biết rất rõ bản lĩnh của mình, mặc dù Thái Thượng Hóa Long Quyết nhiều lần có tiến cảnh, nhưng vẫn không phải là đối thủ của bất cứ người nào trong ba người này, càng huống hồ Tuân gia trang lại không có ân nghĩa gì với hắn, Trần Đại đương gia tuyệt đối sẽ không ra mặt thay cho người râu ria.
Một tiếng hét dài của Tần Thông, mây đen phong tỏa trên Chú Ấn sơn liền chậm rãi tan ra, hắn gỡ bỏ Hung Thú Sát Trận xong, nhỏ giọng cười nói:
- Lần này tiến đánh Tuân gia trang, ngược lại cũng có chút thu hoạch, lại tự mình quen thuộc hơn với Hung Thú Sát Trận. Vạn đại tiểu thư, vị Tuân Kim Linh cô nương này giao cho ngươi, ta quét dọn chiến trường xong cũng phải trở về Kinh Sư.
Vạn đại tiểu thư vươn tay bắt lấy, cũng không biết sử dụng phương pháp gì liền làm cho một người tươi đẹp sống sờ sờ như Tuân Kim Linh biến mất, rõ ràng là trên người cũng có pháp khí giống như túi Ngũ Âm vậy. Nàng ta nói với Tần Thông:
- Ta lên đường đây, đại quân của Tần tướng quân hành động chậm chạp, có thể từ từ theo sau. Chuyện này thiên tử quan tâm, ta cũng không dám ở lâu.
Tần Thông xua xua tay, có chút nhàm chán nói:
- Đi đi, đi đi. Vạn đại tiểu thư ngươi làm việc không cần ta lo lắng.
Vạn đại tiểu thư liền quay đầu đi tìm Tình vũ kiếm Nhâm Mai Phi. Trần Thất quan sát hành tung của những người này, không khỏi âm thầm tiếc nuối. Sau khi Vạn đại tiểu thư gặp Tình vũ kiếm Nhâm Mai Phi, hắn liền không còn cơ hội cướp bộ Thất Thải Phi Kiếm trong tay hai người bọn họ nữa. Chẳng qua bớt đi Vạn đại tiểu thư và Nhâm Mai Phi, lúc hắn đối phó Vương Trường Sinh sẽ không cần lo nghĩ thêm một phần, ngược lại cũng có chút nhẹ nhàng.
Trần Thất thầm nghĩ trong lòng: “Nếu Võ tướng kia mang theo thuộc hạ của hắn rời đi, thì chỉ còn một mình Vương Trường Sinh, ta dựa vào mấy loại pháp khí của Hỏa Nha Trận và Hòa Sơn Đạo, miễn cưỡng có thể đối phó được. Nếu như có thể tìm được cơ hội, nhất định có thể giết chết lão đạo sĩ này. Chỉ là tên Võ tướng kia tại sao vẫn không nói phải đi? Tuân gia trang cũng không có thù hận gì với hắn, có cần phải đuổi cùng giết tận như vậy không?”
Trần Thất thấy Tuân gia trang bị phá, tình trạng khá thảm, trong lòng cũng có chút cảm thông, chỉ là hắn tự nhận mình không đủ sức, mặc dù có chút xúc động nhưng vẫn có thể ngấm ngầm chịu đựng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]