Chương trước
Chương sau
Trần Thất tuy rằng là sơn tặc nhưng hoạt động của dân buôn bán hắn thật đúng là không quen.

Cũng không phải hắn có tâm địa tốt, mà bởi vì Trần Thất mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nên thấy cảnh nhà người khác hòa thuận vui vẻ thì rất hâm mộ. Cho nên hắn căm thù đến tận xương tủy loại người chia rẽ gia đình người khác, giành lợi ích cho mình.

Trúc Chi bang có thể cấu kết với quan phủ, ngoài chuyện vài vị bang chủ giàu có thường xuyên giúp đại nhân vật làm việc thì đây cũng là một điểm mấu chốt. Các quan to của triều đình tất yếu có người hầu hạ, còn muốn có thêm các yêu cầu, người hầu phải lanh lợi, tốt nhất được học một ít, vẻ mặt phải thanh tú, cá tính dịu dàng… Làm người tốt như vậy ai lại tình nguyện đi làm người hầu? Đây đều là do bang hội Trúc Chi bang hãm hại lừa gạt đến, sau đó bí mật huấn luyện, xấu thì ở lại bang hội, hơi linh hoạt sẽ được đưa đến chỗ các quan lớn.

Lý Mị Mị ảm đạm cười nói:

- Trần đại đương gia quả nhiên thông minh, nhược điểm trên tay ta có được đó là lai lịch của nàng ta. Nàng ta năm đó cũng chính là tiểu thư con nhà quan, nhưng cha đắc tội Trấn quốc thái sư, cả nhà bị tịch thu tài sản và giết hết, chỉ còn nàng được giữ lại. Qua tay nhiều người, đến Trúc Chi bang chúng ta đưa vào tay Vạn Tiêu Cổ.

Trần Thất hơi kinh ngạc hỏi:

- Nàng ta biết thân thế của mình sao?

Lý Mị Mị cười khúc khích nói:

- Nàng ấy sao có thể biết, nhưng Trúc Chi bang chúng ta nắm được nhược điểm này, vốn cũng là để tự cứu mình. Nếu sau này Trúc Chi bang chúng ta đắc tội đại nhân vật gì, có nhược điểm này có thể ép vài người ra mặt giúp đỡ. Trần đại đương gia nếu muốn có được vị Tình Vũ Kiếm này cũng có thể đảm bảo bảy tám phần nắm chắc.

Trần Thất cười, bỗng nhiên nhớ tới chính mình lần đầu tiên cùng Tam bang chủ của Lý Mị Mị gặp Vạn đại tiểu thư, nàng đã nói có thể giúp mình gặp gỡ Tình Vũ Kiếm Nhâm Mai Phi. Lúc ấy nghĩ là Lý Mị Mị trêu đùa, nhưng giờ đây nghĩ lại chỉ sợ khi đó Lý Mị Mị đã có tính toán ném Nhâm Mai Phi xuống nước.

“Người phụ nữ này tâm địa rất xỏa quyệt, ta không thể đề phòng với nàng ta.”

Trần Thất suy nghĩ một hồi, lập tức kiên quyết từ chối đề nghị của Lý Mị Mị. Nếu dựa theo kế hoạch của Lý Mị Mị, âm mưu thủ đoạn của hắn không bằng người phụ nữ này, rất dễ dàng bị dụ vào tròng. Lý Mị Mị bị Trần Thất từ chối trong lòng trầm xuống. Lúc này nàng đã nhìn ra Trần Thất là người rất quyết đoán, căn bản sẽ không bị người khác tác động. Người như thế một khi đã có quyết định sẽ không dao động.

“Ta muốn dùng Nhâm Mai Phi để dụ dỗ hắn, chỉ cần hắn lên chiếc thuyền của kẻ trộm này thì cứ tiếp tục đi xuống. Chỉ tiếc thằng nhóc này không ngờ mạnh không ăn, chẳng lẽ hôm nay ta chết trong tay hắn?”

Lý Mị Mị đang khổ công suy nghĩ xem làm thế nào thoát khỏi tay của Trần Thất, bỗng nhiên thấy vẻ mặt của thằng nhóc sơn tặc này vặn vẹo giống như đang nhẫn nại chuyện gì. Nàng thật cẩn thận quan sát một lát, thấy Trần Thất cũng không nói gì, chỉ là cả người run lên, giống như mắt và lông mày cũng rung lên, thầm nghĩ: “Hóa ra tiểu tặc này đột nhiên xảy ra vấn đề. Nghe nói người tu luyện pháp thuật này lúc nào cũng lo lắng pháp thuật phản phệ, hắn nhất định là tu luyện pháp thuật gì kết quả bản thân xảy ra vấn đề. Cơ hội tốt như vậy ta cần phải nắm chắc, chỉ sợ bỏ lỡ sẽ không gặp được.”

Lý Mị Mị thử kêu to vài tiếng, Trần Thất cũng không đáp lại nàng. Vị Tam bang chủ này tin tưởng có thể ra tay với Trần Thất, hai tay lập tức xuất chưởng, lật cổ tay tung một chiêu linh xà phun tín phun vào gáy Trần Thất.

Lý Mị Mị không biết Trần Thất đang có vấn đề gì, nên mới chỉ thử một chiêu này. Nàng cũng không nghĩ Trần Thất không né tránh, để một chưởng của nàng bổ trúng đỉnh đầu. Trần Thất chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, cũng không biết có bị thương hay không. Một chiêu linh xà phun tín này của Lý Mị Mị chỉ dùng ba phần khí lực, thấy Trần Thất không ngăn cản, làm sao không biết tiểu tặc này đã rất không ổn? Lập tức dùng hai tay, dùng độc môn thúc giục tâm chưởng, một chưởng đặt tại ngực của Trần Thất, lập tức dùng bảy đạo chưởng kình cực sắc bén, muốn đánh gãy tâm mạch của Trần Thất.

Trần Thất lúc này quả thật đang rất không ổn. Chân Long Kình nuốt khẩu kiếm quang màu bạc kia xong, liền cực lực muốn tiêu hóa. Đem khẩu phi kiếm màu bạc luyện hóa ra, Chân Long Kình cũng chia ra lợi hại. Nhưng Chân Long Kình không ngừng tăng trưởng, Trần Thất chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, tựa hồ có một luồng khí mạnh xoay quanh cơ thể.

Lý Mị Mị ra tay, không phải hắn không phát hiện, chỉ hận lúc này cả người không thể nhúc nhích, kể cả một ngón tay. Chỉ có thể để người phụ nữ này tùy ý ra tay tàn độc. Lý Mị Mị dùng độc môn thúc giục tâm chưởng, chính là một công phu cực kỳ độc ác, người không bị tổn hao gì, nhưng trái tim lại bị vỡ tung.

Nhưng ngay cả khi Lý Mị Mị vận nội kình vài lần mà Trần Thất vẫn không ngã, nàng cũng thấy lạ liền lấy tay bắt lấy xa đao bên hông của Trần Thất, rút lưỡi đao sắc bén này ra, muốn một đao giết chết Trần Thất. Lý Mị Mị thầm nghĩ:

“Thúc giục tâm chưởng không giết được ngươi, ta không tin một đao không giết được ngươi.”

Trần Thất bị Lý Mị Mị thúc giục tâm chưởng bổ trúng, Thái Thượng Hóa Long quyết trong cơ thể chính là một con ác thú, tham lam nuốt hết vài cỗ nội kình này, đợi đến khi Lý Mị Mị rút đao chém, không biết từ lúc nào Trần Thất lại tuôn ra một luồng khí lực gầm nhẹ một tiếng, đẩy Lý Mị Mị ngã trên mặt đất.

Lý Mị Mị chém một cái vào khoảng không thì lập tức hoảng sợ, biết Trần Thất sử dụng pháp thuật, chính mình tất nhiên không chiếm được gì tốt. Nhưng Lý Mị Mị giãy dụa thật lâu Trần Thất lại giống như mất thần trí chỉ biết dùng khí lực hung hăng ngăn chặn nàng, nhưng không biết sử dụng một thân võ nghệ. Lý Mị Mị tuy rằng không biết Trần Thất còn chưa thể khôi phục năng lực hoạt động của cơ thể nhưng cũng biết đây là thời cơ, vội vàng đứng dậy, hung hăng đánh về phía đũng quần của Trần Thất.

Dù nàng dùng hết toàn lực nhưng cảm giác như mình đâm vào một cây thiết côn thật to, chẳng những không bị thương, ngược lại thằng nhóc này còn khiến cho đao bị gãy. Một kích này của Lý Mị Mị tựa hồ khiến Trần Thất hồi tưởng cái gì đó, hai tay chia ra, chợt nghe răng rắc một cái quần của Lý Mị Mị bị xé rách ra một tảng lớn.

Trần Thất lúc này đầu óc đã hỗn loạn, chỉ cảm thấy trong cơ thể một luồng lực Chân Long Kình hóa thành sóng nhiệt mênh mông thúc giục dục vọng nguyên thủy của mình ra. Hắn cũng không còn trẻ con, dù sao đã từng cùng Lý Mị Mị làm một lần rồi. Lý Mị Mị thấy Trần Thất rục rịch, giãy dụa vài lần không được liền thuận theo, hai người như củi khô bốc lửa, ăn nhịp với nhau rất nhiệt tình.

Lý Mị Mị cũng biết Trần Thất lợi hại. Vừa rồi mình đánh lén, muốn giết tên tiểu tặc này. Nếu Trần Thất khôi phục thần trí tất nhiên sẽ không tha nàng. Nhưng Trần Thất bỗng nhiên hôn mê, Lý Mị Mị cảm thấy mình có vài phần may mắn. Hi vọng mình có thể sử dụng sắc đẹp mê hoặc thiếu niên này cho nên mới không hề phản kháng, ngược lại còn cố tình đón ý hùa theo.

Hai người ở vùng núi hoang dã này quần thảo hai ba canh giờ. Lý Mị Mị mặc dù có một thân võ nghệ cũng bị Trần Thất làm cho tê dại cả người, đùi không thể khép lại được, đã nhanh chóng mất đi tri giác. Nhưng Trần Thất vẫn anh dũng ác liệt như trước, khiến Lý Mị Mị sợ tới mức trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu tặc này làm sao vậy? Nếu hắn không thôi thì ta không chịu nổi nữa.”

Lý Mị Mị tìm kiếm một cái khe hở, giãy hai tay từ trong tay Trần Thất ra, hai tay tạo gọng kìm bắt được yết hầu của Trần Thất bóp mạnh một cái. Lý Mị Mị tuy rằng là phụ nữ nhưng khí lực ngón tay cũng lớn, dù sao cũng luyện chân khí, hơn nữa đã đả thông mấy chục khiếu huyệt, cho dù là quả hạnh đào nàng cũng có thể đập dập. Trong đầu muốn bóp nát yết hầu của Trần Thất, nhưng dù nàng cố sức thế nào thì yết hầu của Trần Thất trong tay cũng cứng như gang, không thể làm gì được.

Hình như được Lý Mị Mị kích thích một phen, Trần Thất bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, ngón tay Lý Mị Mị bỗng nhiên cảm giác da của thằng nhóc này như có vảy xuất hiện.

Lý Mị Mị sợ hãi, thầm than thở: “Thằng nhóc này lại sinh ra biến hóa gì vậy, chẳng lẽ hắn vốn là yêu quái?”

Lý Mị Mị rất hoảng sợ, nàng thật sự đã không chịu nổi Trần Thất đang quấn lấy mình, muốn đánh lén tiểu tặc này. Trần Thất quả thực lì lợm, ra tay cách gì cũng không tổn thương được hắn. Khóe mắt nàng rưng rưng, đáy lòng thầm kêu khổ. Đúng lúc này vật phía dưới của Trần Thất bỗng nhiên sinh ra một luồng hấp lực, thực khí của cả người liền như một cái khẩu khí dâng lên phát tiết ra ngoài.

Lý Mị Mị sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn đẩy hắn ra ngoài, nhưng ngay sau đó liền hôn mê đi. Lúc này chính là phó mặc Trần Thất muốn làm gì thì làm, cần gì cứ lấy, rốt cuộc không còn năng lực phản kháng.

Qua một lúc lâu sau Trần Thất mới đột nhiên nhảy dựng lên, nhìn thấy cả người mình trần trụi cũng không khỏi cảm thấy thẹn thùng.

“Thái Thượng Hóa Long quyết rất bá đạo, không ngờ luyện hóa xong khẩu phi kiếm màu bạc, thậm chí hút hơn phân nửa khí lực của Lý Mị Mị, cứ tiếp tục luyện như vậy ta sẽ không biến thành quái vật chứ?”

Trần Thất sờ sờ trên người chỉ thấy trên người sinh ra vảy, hắn vận Thái Thượng Hóa Long quyết, vận chuyển chân khí vài lần chỗ da sinh ra vảy liền từ từ khôi phục. Trần Thất nhăn mặt lại đã thấy trang sách vàng ghi Thái Thượng Hóa Long quyết đã thêm một số chữ. Cũng giải thích Thực Long Khiếu Huyệt đồ.

Dựa theo Thái Thượng Hóa Long quyết, chỉ cần luyện thành ba trăm sáu mươi lăm chỗ khiếu huyệt trên Thực Long Khiếu Huyệt đồ, hơn nữa lấy tương ứng ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt của bản thân có thể hóa thân thành một con rồng vàng. Mặc dù bởi vì tu vi không đủ, còn không thể phun mây phun sương, thổi gió thổi mưa nhưng cũng có thể bơi lội trong nước, nuốt cá tôm thành bá chủ trong nước

Trần Thất vẫn biết Thái Thượng Hóa Long quyết tu lyện đến khi hoàn toàn đả thông khiếu huyệt toàn thân thì có thể biến hóa thành rồng. Nhưng vẫn kinh ngạc không biết nên vui hay buồn. Hắn yên lặng suy nghĩ một hồi, lúc này mới nghĩ xem xử lý Tam bang chủ Lý Mị Mị như thế nào.

Trần Thất suy nghĩ một hồi, có chủ ý, thầm nghĩ: “Người phụ nữ này vài lần đều muốn giết chết ta, nếu không phải ta lột xác biến thành rồng, bên ngoài cơ thể đã sinh ra long lân, chỉ sợ đã bị nàng hại chết. Nhưng hiện giờ giết nàng thì dễ dàng cho nàng ta quá. Ta còn phải dùng nàng để bắt giữ Nhâm Mai Phi, đoạt mấy khẩu phi kiếm kia.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.