Núi Chú Ấn đã được giải niêm phong rồi, con hỏa nha Trần Thất nuôi kia phấn khởi vô cùng, đắm chìm dưới ánh mặt trời lâu nay bị che khuất, phấn khởi kêu cúc cu loạn cả lên, chân khí hỏa nha trên người cũng mạnh mẽ hơn mấy phần.
Trần Thất được Lý Mị Mị giúp, trà trộn vào trong đám đệ tử của bang Trúc Chi bang, lại có một con hỏa nha làm tai mắt cho, cuối cùng hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả tình hình trên núi Chú Ấn.
Sau khi Tần Thông càn quét chiến trường xong, liền cho một mồi lửa đốt sạch Tuân gia trang rồi dẫn theo Thú Vương doanh men theo đường núi quanh co khúc khuỷu hành quân về phía Kinh Thành. Vương Trường Sinh lại không nỡ rời đi, hắn biết Trần Thất chắc chắn còn ở trên Núi Chú Ấn, liền thả hết Độc Lâu Yêu hộ thân ra tìm kiếm khắp nơi, còn bắt Lý Mị Mị và mấy trăm đệ tử bang Trúc Chi bang ở lại cùng với hắn tìm kiếm Trần Thất.
Cũng may mà Trần Thất đi theo Lý Mị Mị trà trộn vào trong đám thuộc hạ bang Trúc Chi bang, Vương Trường Sinh tìm kiếm chỉ phí công mà thôi.
Mặc dù Vương Trường Sinh sốt ruột muốn tìm kiếm tung tích của Trần Thất nhưng lại không chịu tự mình đi tìm. Thứ nhất, lão ta an nhàn sung sướng quen rồi, không chịu được cực khổ. Thứ hai, lão ta có hơn trăm cái Độc Lâu Yêu và đám thuộc hạ là binh lính xác sống, cộng thêm đội người của bang Trúc Chi bang, thêm một mình lão ta cũng không nhiều. Thứ ba, chính là lão không nỡ vứt bỏ hơn một ngàn người chết ở Tuân gia trang, liền ở đó ngồi thiền trên đống đổ nát.
Pháp thuật của Hòa Sơn Đạo đa phần là lấy máu thịt người sống, hồn phách người chết làm vật liệu, mặc dù Vương Trường Sinh được sắc phong chức tứ phẩm Sư Quân, bình thường cũng không dám giết một lúc nhiều mạng sống như vậy. Hơn nữa, hơn một ngàn người của Tuân gia trang đều có tu vi trên người, vô cùng thích hợp để tế luyện pháp thuật Hòa Sơn Đạo.
Vương Trường Sinh tu đạo mấy chục năm, sáu bảy mươi loại pháp thuật Hòa Sơn Đạo lão đã luyện thành hơn phân nửa, nhưng lúc này lão ta không muốn luyện pháp thuật mới, mà là muốn luyện mấy trăm cái Độc Yêu Lâu.
Độc Yêu Lâu xếp thứ hai trong sáu mươi bảy loại pháp thuật trên Hòa Sơn Đạo, gần sát Thất Sát Nguyên Thần, nham hiểm độc ác, so ra lực sát thương còn cao hơn Thất Sát Nguyên Thần, chỉ là tế luyện không dễ, vật liệu lại khó kiếm. Vật liệu tốt nhất để Tế luyện Độc Yêu Lâu chính là các mạch Lục Dương Khôi của người chết hoặc là yêu quái có chút tu vi, Độc Lâu (đầu lâu) bình thường chất lượng quá kém khó có thể tế luyện thành công. Chỉ là loại đồ vật này cực kỳ khó tìm,Vương Trường Sinh tu luyện mấy chục năm cũng chỉ luyện được hơn trăm con. Lần này Vương Trường Sinh bỗng nhiên đổi ý cùng Tần Thông, Vạn đại tiểu thư tiến đánh núi Chú Ấn, đó là vì hơn một ngàn người trên dưới của Tuân gia trang. Dù sao đám hồ ly tinh này chết rồi, Tần Thông và Vạn đại tiểu thư cũng không có dùng tới, lại chính là món hời cho vị Thái thượng thái thượng trưởng lão Hòa Sơn Đạo.
Lúc này Lý Mị Mị cũng biết Trần Thất chính là người mà Vương Trường Sinh đang tìm. Kinh thư Hòa Sơn Đạo bị mất, Thiên Thư của Thiên Hà lão tổ xuất hiện trên thế gian, vốn đã ồn ào huyên náo cả lên, cho nên Lý Mị Mị cũng không cần suy nghĩ nhiều liền biết Trần Thất có được đồ của Hòa Sơn Đạo. Chỉ là Trần Thất ngày đêm đều ở bên cạnh nàng, Lý Mị Mị cũng biết tên tiểu tặc này độc ác, cho dù có muốn thì cũng không thể đi báo tin cho Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh nán lại trên núi Chú Ấn bảy tám ngày, tốn biết bao nhiêu công sức, chọn lựa tỉ mỉ trong khoảng ngàn cái xác chết của Tuân gia rồi luyện thành ba trăm sáu mươi tám cái Độc Yêu Lâu. Mặc dù không đủ độ nóng, nhưng cộng thêm hơn trăm cái Độc Yêu Lâu lúc đầu cũng đạt tới con số năm trăm rồi. Vương Trường Sinh luyện thành pháp thuật, trong lòng dần dần sốt ruột, liền không cam lòng kéo dài thời gian thêm nữa.
Hắn gọi Lý Mị Mị tới, căn dặn:
- Mấy ngày nay cũng không tìm được tên tiểu tặc đó, chắc hẳn hắn trốn ở hang núi bí mật nào đó rồi. Ta đã luyện Độc Yêu Lâu tới con số năm trăm, buổi chiều ngày hôm nay liền muốn dùng lân tinh đốt núi, ép tên tiểu tặc này ra ngoài. Ngươi bảo tất cả thuộc hạ của ngươi rời khỏi núi Chú Ấn đi, chờ ta thi triển pháp thuật, ép tên tiểu tặc đó ra thì giữ chân hắn lại cho ta, không được để chạy thoát.
Trần Thất tranh thủ mấy ngày này lại cô đọng ra đám “Mầm mống chân hỏa” thứ hai, ngay cả Thái Thượng Hóa Long Quyết cũng có tiến cảnh. Chỉ là Trần Thất thấy Vương Trường Sinh luyện những người chết của Tuân gia trang thành Độc Yêu Lâu, trong lòng cũng có chút đề phòng, nên không dám ra tay.
Lúc Vương Trường Sinh gọi Lý Mị Mị tới dặn dò, hắn cũng ở bên cạnh Lý Mị Mị, nghe được Vương Trường Sinh muốn dùng lân tinh đốt núi, trong lòng liền nghiêm nghị, mắng thầm: “Lão già Vương Trường Sinh này không sợ tạo nghiệp hay sao? Lão dùng năm trăm cái Độc Yêu Lâu luyện lân tinh đốt núi, chỉ sợ tất cả các loài chim trên trời thú đi dưới đất, ngay cả hoa cỏ cây cối, các loại sâu bọ kiến gián trên dưới ngọn Núi Chú Ấn này cũng phải chết sạch.”
Trong tay Trần Thất có Hòa Sơn Kinh nên đương nhiên biết, một khi luyện Độc Lâu Yêu tới con số năm trăm thì có thể bố trí Độc Yêu Lâu thành Vạn Độc Đại Trận, để Độc Yêu Lâu phun ra khói độc, biến thành lân tinh. Khi đã bị loại lân tinh này dính lên người thì giội nước cũng không dập được, nhất định phải đốt người đó cháy thành tro bụi. Nhưng ngoài sinh linh có máu thịt ra thì lại không thể đốt bất cứ thứ gì, đây chính là loại pháp thuật thâm độc nhất.
Nhất là muốn tế luyện Độc Yêu Lâu phải có đủ độ nóng, còn phải có vô số âm hồn, Vương Trường Sinh thả lân tinh đốt núi, giết sạch tất cả sinh linh của cả núi Chú Ấn, hồn phách hấp thu được đủ để tế luyện Độc Yêu Lâu, cũng đủ độ nóng, khi đó càng khó chế phục.
Chẳng qua Trần Thất cũng tự suy nghĩ, năng lực hiện tại của mình không làm gì được Vương Trường Sinh, đặc biệt là lão ta vừa mới luyện thêm ba trăm cái Độc Yêu Lâu, pháp lực lại tăng thêm mấy lần. Hắn ngẫm nghĩ một hồi, vẫn không nghĩ ra phương pháp nào, đành phải cùng với Lý Mị Mị thoát ra khỏi núi Chú Ấn.
Đến khi trời tối, trên núi Chú Ấn có một đám ngọn lửa màu xanh bay lên, xoay quanh một vòng rồi tản ra xung quanh. Trong mỗi đám lửa màu xanh đều có một cái Độc Yêu Lâu, năm trăm cái Độc Yêu Lâu cùng bay ra, lập tức có vô số lân tinh xanh biếc lan tràn, lân tinh này không đốt núi đá, rớt trên cây cối cũng không đốt cành lá, chỉ là hút linh khí bên trong hoa cỏ cây cối.
Những hoa cỏ cây cối kia cũng không giống như bị lửa bình thường đốt, sau khi dính lân tinh thì từ từ khô héo, giống như bị mất nước vậy.
Thảm nhất chính là chim thú trên núi Chú Ấn bị Độc Yêu Lâu lướt qua trên người dính phải lân tinh, liền biến thành một đám lân tinh xanh rờn, cho dù giãy dụa gào thét cũng không có chút tác dụng nào, bất kể là lăn lộn quay cuồng thế nào cũng không dập tắt được ngọn lửa, giống như nhảy vào trong nước cũng vẫn bị đốt như vậy, cuối cùng giống như những hoa cỏ cây cối kia, bị đốt sạch hồn phách, chỉ còn lại cái xác khô.
Trần Thất quan sát thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng thầm nói: “Pháp thuật của Hòa Sơn Đạo đều tà môn như vậy, mà Vương Trường Sinh lại được triều đình trọng dụng phẩm cấp tứ phẩm Sư Quân của lão còn cao hơn rất nhiều quan lại có xuất thân, khổ cực đọc sách, cho dù là Thái Thú một châu thì địa vị cùng lắm cũng chỉ mới ngang bằng với lão ta, ngay cả bổng lộc còn thấp hơn một chút. Trên đời quả thật không công bằng, chúng ta làm sơn tặc cũng không tùy tiện như vậy.”
Vạn Độc Đại Trận thả lân tinh ra đốt núi, ánh lửa xanh rờn bay cao ngút trời, chiếu sáng cả màn đêm, cách xa mấy chục dặm cũng nhìn thấy được.
Cách núi Chú Ấn hơn trăm dặm có một khách điếm, nằm bên cạnh đường cái vô cùng thanh nhã. Trong căn khách điếm này có tám thanh niên, ai nấy đều có phong độ mạnh mẽ, trên khuôn mặt là vẻ kiêu ngạo không chịu kém ai. Chỉ cần kẻ cầm đầu nhíu mày ra hiệu, lập tức có một người đàn ông dáng nhỏ gầy, loáng một cái cơ thể biến thành một con chim ưng xông lên trời.
Qua nửa canh giờ, người đàn ông gầy nhỏ kia lại tự mình đáp xuống, lặng lẽ cười nói:
- Là cái tên Vương Trường Sinh kia đang đốt núi, chắc hẳn là lão đã tìm được Tiêu Bình Nam. Thái Hồ Bát Yêu chúng ta chờ đã lâu, bây giờ cơ hội cũng đã tới rồi.
Người đàn ông cầm đầu có mái tóc vàng, vài sợi tóc phất phơ trên trán. Hai mắt cũng vàng óng ánh, toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, không giận mà uy. Đó chính là Hoàng Tình Sơn Quân, đứng đầu Thái Hồ Bát Yêu. Người đàn ông nhỏ gầy vừa nãy đi xem xét tình hình trên núi Chú Ấn là Ưng Cửu Tiêu, là người đứng thứ tám trong Thái Hồ Bát Yêu.
Thái Hồ Bát Yêu chính là nhóm yêu quái nổi tiếng hoành hành thiên hạ, uy danh còn mạnh hơn loại tán tu như Vương Trường Sinh mười mấy lần, cho dù là người yếu nhất là Ưng Cửu Tiêu thì một thân pháp lực cũng không yếu hơn lão. Tám con đại yêu này hợp lực lại thì ngay cả Thú Vương doanh bọn hắn cũng dám xông vào. Đối với Thái Hồ Bát Yêu này thì Hòa Sơn Kinh họ cũng không thèm để ý, mà bọn họ chỉ chú ý đến Thiên Thư của Thiên Hà lão tổ. Bọn họ đã đến quận Đô Lương từ nhiều ngày trước, chỉ là không tìm được bóng dáng Tiêu Bình Nam nên mới kiên nhẫn không ra tay, cả bọn đều ẩn nấp một bên theo dõi động tĩnh của Vương Trường Sinh.
Vạn đại tiểu thư cùng Tần Thông mang theo Thú Vương doanh và bang Trúc Chi đi vây đánh Tuân gia trang, Thái Hồ Bát Yêu thấy chuyện này không liên quan tới Tiêu Bình Nam nên cũng không để ý, chỉ ngồi nhìn Tuân gia trang bị diệt sạch.
Được Ưng Cửu Tiêu báo tin, Hoàng Tình Sơn Quân lạnh lùng quát:
- Lần này không ít người chú ý tới Thiên Thư của Thiên Hà lão tổ, huynh đệ chúng ta cũng đã giết mấy nhóm rồi, nhưng đêm dài lắm mộng, nếu Vương Trường Sinh đã tìm được người rồi, chúng ta sẽ giúp lão ta một tay ép người đi ra.
Hoàng Tình Sơn Quân phong thái hơn người, vậy mà hoàn toàn không để ý Vương Trường Sinh, căn bản là không nói ép người ra rồi làm gì tiếp. Trong mắt hắn, Vương Trường Sinh cho dù luyện ra một vạn cái Độc Yêu Lâu, thật sự luyện thành Vạn Độc Đại Trận, Vương Trường Sinh có đồ vật gì, còn không phải hắn muốn lấy thì lấy sao?
Bảy vị còn lại của Thái Hồ Bát Yêu lâu nay phải chờ đợi nên cảm thấy rất bực bội. Bọn hắn là đại yêu hoành hành không kiêng kị, không muốn lén lén lút lút như vậy. Nghe lão đại muốn hành động thì tất cả đều xoa tay tỏ vẻ hứng khởi. Ưng Cửu Tiêu dẫn đầu bay đi, phát ra tiếng thét dài vang trời. Theo sát hắn là Huyết Văn Tử, trong Thái Hồ Bát Yêu, tuy hắn không phải chim nhưng trời sinh lại có thể bay được, lúc này biến thành một con muỗi đỏ sẫm to bằng bánh xe, cánh rung lên, cũng tự bay lên không trung.
Thái Hồ Bát Yêu đều có bản lĩnh thần thông, Ưng Cửu Tiêu và Huyết Văn Tử vượt lên trước, còn lại năm con đại yêu khác cũng đều thi triển năng lực của mình, biến thành hình dáng vốn có, gào thét vang trời bay thẳng tới núi Chú Ấn. Chỉ có Hoàng Tình Sơn Quân không chút hoang mang, sau khi rời khách điếm liền đánh một quyền ra phía sau, quyền kình mạnh mẽ giống như núi đập xuống, lập tức đánh sập khách điếm này. Khách, chủ quán, tiểu nhị, đầu bếp, nhóm lửa trong khách điếm đều bị nhóm đại yêu này ăn sạch sẽ rồi, lúc này khách điếm bị san bằng không còn dấu vết nữa.
Hoàng Tình Sơn Quân đánh sập khách điếm, quát một tiếng, dưới chân lập tức sinh ra một luồng gió đen, nâng vị đại yêu hung hãn khôi ngô này cao lên cách mặt đất mấy trượng, chậm rãi bay về phía núi Chú Ấn.
Trần Thất đi theo Lý Mị Mị ra ngoài núi Chú Ấn, đang nhìn Vương Trường Sinh thả lân tinh đốt núi, bỗng nhiên trong lòng hắn vang lên cảnh báo, hỏa nha đã nhanh chóng nhìn thấy hành tung của Ưng Cửu Tiên và Huyết Văn Tử. Trần Thất không ngờ rằng trên đời còn có con muỗi lớn vậy, con chim ưng ác liệt như thế, không khỏi thầm kêu một tiếng: “Lại là cái gì tới nữa vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]