Cả đám vẫn cứng đờ núp sau phía bụi cây. Trời càng ngày càng tối. Vì là mùa đông dù mới hơn 5h mà trời đã tối thui.
Đức khiêm: "chốc nữa khi bọn nó đi xa thì bọn mình đi chuyển nhẹ xuống phía dưới chân men theo lối mòn mà đi.
Đừng đi ra phía đường đi đường trong rừng ấy".
Cả bọn đều ra dấu hiện ok. Nhưng khi đi xuống một viên đạn từ đâu bay tới. Vì để tránh viên đạn Văn Phong nhào người về phía trước khiến cả đám lăn xuống.
"Bên kia có người"
Một tiếng hét vang lên khiến trong lòng ai cũng rét lạnh. Bị phát hiện rồi. Lúc Thuỷ Tiên chưa kịp định thần đã bị cả bọn lôi đi. Viên đạn lại lần nữa bay tới rất may không có ai trúng tiếng hét lại vang lên.
"Thằng đần kia, tiền đấy mày bắn chết làm sao bây giờ"
Đám người lúc này lạnh đến run nhưng chân không dám dừng lại.
"Ông đâu không tin mấy đám nhão con chạy thoát được"
"Đằng kia, đằng kia có xe mau mau lên.
Lúc này Đức khiêm hét lên cả đám dường như thấy được tia hy vọng mà tiếp cận chiếc xe đó. Bên trong xe không có ai nhưng chìa khóa vẫn cắm ở xe. Cẩm Tú không nghĩ nhiều lấy cục đá bên cạnh đập vỡ cửa kính leo vào trong.
Đám người đằng sau sắp đuổi tới nơi. Đức Khiêm còn chưa kịp vào cậu dằm lên thân xe hét: "lái đi"
Chiếc xe nhanh chóng khỏi động. Đám người đằng sau cũng không còn kiêng kị nã súng liên tục vào thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-nhien-phat-hien-ten-hoc-tra-nhu-em-cung-rat-dang-yeu-/3744277/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.