Sống lưng Lục Sát cứng đờ tê liệt, hắn cùng Eirian đồng thời đưa mắt ra đằng sau, bắt gặp Hàn Khiết Tình mặc trên người một chiếc váy suông màu trắng, mái tóc dài tùy ý xõa ra sau lưng, đôi chân trần đặt trên sàn nhà, gương mặt xinh đẹp mang vẻ lạnh lùng. Đôi mắt trầm lặng khẽ híp hờ nhìn đăm đăm Lục Sát, hai tay khoanh lại trước ngực có vẻ giống như không thích bị quấy rầy.
“Veronica... cậu...” Eirian xoay lưng lại liền bắt gặp Hàn Khiết Tình, gương mặt cô có chút khó xử, ánh mắt cô lộ rõ vẻ bối rối.
Hàn Khiết Tình hơi rũ hàng mi cong cong, cô chuyển tầm mắt sang Eirian rồi khẽ khàng cất tiếng: “Eirian, cậu đi ngủ trước đi, mình có chuyện muốn nói với vị tiên sinh này đây.” Lúc nhắc tới Lục Sát, tầm mắt cô đảo qua người hắn bằng sự hờ hững xa lạ, giọng nói cũng trở nên trầm hơn.
“Nhưng mà... Veronica...” Eirian cắn cắn môi nhìn Hàn Khiết Tình mà bất động chưa nhấc chân đi, dùng ánh mắt ngăn cản hướng về phía Hàn Khiết Tình.
“Đi đi.” Hàn Khiết Tình mỉm cười khẽ, đối lại một ánh mắt trấn an với Eirian như nói cho cô ấy cô tự có sắp xếp của riêng mình.
Eirian nhìn Hàn Khiết Tình hồi lâu rồi cũng buông tay khỏi nắm cửa, thở dài một hơi rồi sải bước đi lên lầu, Hàn Khiết Tình xoay người nhìn theo đến khi bóng lưng của Eirian khuất mất, nụ cười mỉm trên môi cô tắt ngủm, đôi mắt lộ lên sự bi thương cũng được giấu đi, đổi lại là sự trầm lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tinh/3054665/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.