Chương trước
Chương sau
Sống lưng Lục Sát cứng đờ tê liệt, hắn cùng Eirian đồng thời đưa mắt ra đằng sau, bắt gặp Hàn Khiết Tình mặc trên người một chiếc váy suông màu trắng, mái tóc dài tùy ý xõa ra sau lưng, đôi chân trần đặt trên sàn nhà, gương mặt xinh đẹp mang vẻ lạnh lùng. Đôi mắt trầm lặng khẽ híp hờ nhìn đăm đăm Lục Sát, hai tay khoanh lại trước ngực có vẻ giống như không thích bị quấy rầy.

“Veronica... cậu...” Eirian xoay lưng lại liền bắt gặp Hàn Khiết Tình, gương mặt cô có chút khó xử, ánh mắt cô lộ rõ vẻ bối rối.

Hàn Khiết Tình hơi rũ hàng mi cong cong, cô chuyển tầm mắt sang Eirian rồi khẽ khàng cất tiếng: “Eirian, cậu đi ngủ trước đi, mình có chuyện muốn nói với vị tiên sinh này đây.” Lúc nhắc tới Lục Sát, tầm mắt cô đảo qua người hắn bằng sự hờ hững xa lạ, giọng nói cũng trở nên trầm hơn.

“Nhưng mà... Veronica...” Eirian cắn cắn môi nhìn Hàn Khiết Tình mà bất động chưa nhấc chân đi, dùng ánh mắt ngăn cản hướng về phía Hàn Khiết Tình.

“Đi đi.” Hàn Khiết Tình mỉm cười khẽ, đối lại một ánh mắt trấn an với Eirian như nói cho cô ấy cô tự có sắp xếp của riêng mình.

Eirian nhìn Hàn Khiết Tình hồi lâu rồi cũng buông tay khỏi nắm cửa, thở dài một hơi rồi sải bước đi lên lầu, Hàn Khiết Tình xoay người nhìn theo đến khi bóng lưng của Eirian khuất mất, nụ cười mỉm trên môi cô tắt ngủm, đôi mắt lộ lên sự bi thương cũng được giấu đi, đổi lại là sự trầm lặng như thường lệ.

Hàn Khiết Tình buông thõng hai tay rồi xoay người lại tiến về phía trước, thấy Lục Sát muốn đi vào cô lập tức chắn ngang cửa lại, lạnh giọng nói: “Đứng ở ngoài đi, tôi chỉ nói với anh vài câu thôi. Không cần thiết phải đi vào.”

Bị thanh âm hời hợt đó ngăn lại, bước chân định tiến vào của Lục Sát cũng sững lại, hắn đứng ở bên ngoài cách Hàn Khiết Tình chỉ có hai bước chân, nhưng sao lúc này hắn lại có cảm giác còn xa hơn cả chân trời vậy...

“Cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi.” Trên môi Lục Sát nở ra nụ cười khẽ, thân hình cao lớn của hắn đứng bên ngoài vô cùng bắt mắt, phía sau lưng là màn đêm như muốn nuốt chửng lấy hắn.

Hàn Khiết Tình rũ tầm mắt xuống rồi lại nâng lên nhìn hắn bằng sự hời hợt, cô cười nhẹ một tiếng: “Hình như anh hiểu lầm rồi, ra đây gặp anh chỉ là muốn nói với anh đừng có nửa đêm nửa hôm tới đây được không?” Nhìn ánh mắt mong đợi của Lục Sát, Hàn Khiết Tình mím môi rồi bổ sung thêm một câu bằng thanh âm lạnh nhạt: “Ảnh hưởng nghiêm trọng đến tôi đấy.”

“Tình Tình... em...” Quả nhiên thái độ lạnh nhạt đó của cô đã tạt một gáo nước lạnh lên người Lục Sát, làm hắn cảm nhận được từ đầu đến chân đều bao trùm trong sự lạnh lẽo.



Nghe tiếng gọi quen thuộc này mà trái tim Hàn Khiết Tình dâng lên một cảm giác nhói đau, nhưng đôi mắt cô trầm tĩnh như thường, cau mày cất tiếng: “Có phải ngày hôm nay tôi nói chưa đủ hay không? Vị tiên sinh này, xin nhắc lại cho anh một lần cuối, tôi không phải Tình Tình! Tôi là Veronica! Anh nghe rõ chưa?”

Đột nhiên Lục Sát bật cười khẽ một tiếng, hắn gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nhìn biểu hiện này của hắn mà Hàn Khiết Tình sững sờ một lúc lâu, nhưng sau đó khi tiếng nói trầm khàn của hắn vang lên đã khiến cô hoàn toàn ngỡ ngàng: “Đúng, em là Veronica, nhưng mà...” Nói tới đây Lục Sát chậm rãi nâng đôi mắt thâm thúy lên nhìn Hàn Khiết Tình bằng sự thâm sâu khó lường, giọng nói không nhanh không chậm cất lên: “Veronica là Hàn Khiết Tình, Hàn Khiết Tình cũng chính là Veronica. Hai cái tên xa lạ nhưng thực chất đây là một người.”

Câu nói của Lục Sát vừa thốt ra như một bằng chứng có hiệu lực mạnh nhất trên phiên tòa xét xử, tuyên bố thật sự thân phận của Veronica cũng như là Hàn Khiết Tình, hoàn toàn không cho cô cơ hội phản kháng. Đôi mắt Hàn Khiết Tình xẹt qua một tia ngạc nhiên, cô lập tức rũ mắt che giấu đi, bàn tay đang xoa cánh tay cũng bất giác siết chặt, giọng nói trong trẻo lạnh nhạt hờ hững, cô cười nhẹ một tiếng: “Vị tiên sinh này thật là biết nói đùa, tôi sao lại có thể là Hàn Khiết Tình được chứ? Có phải anh nhầm to rồi không?”

Đối diện với sự phản bác của cô, Lục Sát không hề tỏ ra quá bất ngờ, hắn ung dung cười một tiếng, sau đó giơ một tập văn kiện đang cầm trên tay lên, mở ra rồi đưa trước mặt Hàn Khiết Tình, mỉm cười nói: “Dù em có thay đổi thế nào thì em vẫn chính là Hàn Khiết Tình, không ai có thể thay đổi được.”

Bàn tay của Hàn Khiết Tình siết càng chặt hơn, nhìn thấy tập tài liệu trên tay hắn chìa ra mà trong lòng cô không khỏi giật thót lên. Nhưng cô vẫn giữ cho thần sắc mình vô cùng bình thản, rũ mắt nhìn tập văn kiện hồi lâu rồi mới thả lỏng tay rồi chìa ra nhận lấy.

Ánh mắt Hàn Khiết Tình dán vào từng trang trên tờ văn kiện, sự ngạc nhiên vừa mới xuất hiện trên đôi mắt sau khi xem xong liền khôi phục lại trạng thái bình tĩnh và trầm lắng như cũ, cô đóng lại rồi nâng mắt nhìn Lục Sát bằng ánh nhìn châm chọc, nhẹ nhàng cười: “Anh đang đùa với tôi? Trong đây toàn bộ đều là tài liệu về gia đình tôi và thân phận của tôi, mọi việc đều đúng cả. Còn nữa, tập văn kiện này cũng thực sự chứng minh thân phận thật sự của tôi, tôi và Hàn Khiết Tình không có bất cứ liên quan gì cả.” Nói tới đây dù trong lòng Hàn Khiết Tình có sự nghi hoặc dấy lên, bởi vì như cô đã nói. Tập tài liệu đó toàn bộ là gia đình về Veronica, càng chứng minh được thân phận thật sự đó, không hề có dính dáng gì đến thân phận Hàn Khiết Tình cả. Nhưng tại sao Lục Sát lại đưa cho cô cái này? Hàn Khiết Tình trầm ngâm một lát rồi cười giễu cợt một tiếng: “Có phải đầu óc anh có vấn đề không? Có cần tôi nhờ bác sĩ tốt nhất chữa trị cho anh không? Mang một tập tài liệu chính xác chứng minh thân phận của tôi đến đây mà còn chất vấn bảo tôi là Hàn Khiết Tình?”

Đối diện với thái độ hờ hững châm biếm của Hàn Khiết Tình, Lục Sát không hề tỏ ra thất vọng hay ngạc nhiên, ngược lại, bên môi hắn nụ cười thỏa mãn lại càng đậm hơn: “Đúng thế, bên trong đó thật sự đã chứng minh thân phận của em là Veronica. Nhưng mà theo tôi được biết, bốn năm trước Veronica đã chết...”

Lục Sát tạm thời ngưng lại lời nói, hắn nhìn thấy ánh mắt sững sờ của Hàn Khiết Tình liền ung dung cười rồi nói tiếp: “Còn Hàn Khiết Tình cũng đột nhiên mất tích sau chuyến bay không rõ sống chết, nhưng mà bốn năm trước lại đột nhiên xuất hiện ở Barcelona, vào thời điểm đó là lúc Veronica vừa chết, sau khi em xuất hiện liền vô tình lấy được thân phận đó, chính thức trở thành Veronica. Mọi tư liệu hay hình ảnh bốn năm trước của Veronica thật sự đều được ai đó thần không biết quỷ không hay đổi thành em, Hàn Khiết Tình!”

Sống lưng Hàn Khiết Tình cứng đờ, cả người cô cũng thẳng tắp, trên đầu như bị một gáo nước lạnh dội lên bởi những lời nói của Lục Sát. Cô nhất trên lâm vào trầm mặc mà bất động toàn thân nhìn chằm chằm hắn bằng anh mắt kinh ngạc...

Tại sao? Tại sao hắn có thể điều tra ra mọi chuyện rõ ràng như vậy chứ? Làm sao có thể? Bốn năm trước, tất cả mọi chuyện cô tráo đổi thân phận với Veronica thật sự đều đã được tên Đông Phương hồ ly chết tiệt kia xóa sạch thần không biết quỷ không hay rồi mà... tại sao... tại sao hôm nay tất cả những chuyện đó Lục Sát đều biết được?



“Tình Tình, những chuyện trong quá khứ của em dù bị chôn vùi thế nào, chỉ cần anh muốn anh nhất định sẽ tra ra từng chút một.” Lục Sát tiến lên một bước kéo khoảng cách với Hàn Khiết Tình gần thêm một chút, bàn tay hắn chậm rãi nâng lên chạm vào gò má nhợt nhạt của cô bằng tất cả sự dịu dàng vô bờ bến.

Trong vài giây ngỡ ngàng, cả thân người Hàn Khiết Tình đều hoàn toàn bất động, đến khi bên gò má lạnh lẽo của cô cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Lục Sát mới kéo toàn bộ lí trí Hàn Khiết Tình quay về. Cô lùi về sau một bước thoát khỏi bàn tay hắn, gương mặt sửng sốt đã lập tức tan biến, thay vào là sự lạnh lùng hơn trước, nụ cười châm chọc trên môi cô nở ra: “Anh biết hết rồi thì thế nào? Tôi là Veronica thì đã sao? Mà có là Hàn Khiết Tình cũng là thế nào? Đó đều là chuyện của tôi, không có bất cứ liên quan gì đến anh.” Đôi mắt trầm lặng của Hàn Khiết Tình lúc này toát lên một ánh sáng lạnh như băng, cô mỉm cười thật chua chát, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy lại chứa sự chờ đợi của Lục Sát mà lạnh nhạt gắn từng câu từng chữ: “Còn nữa, nói cho anh biết. Dù tôi có là Hàn Khiết Tình đi nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì cả, bởi vì... Là tôi, hay là Hàn Khiết Tình của bốn năm trước đều đã chết rồi... Chết từ cái ngày anh tàn nhẫn giẫm đạp tình yêu của tôi, hủy hoại thế giới của tôi!”

Trái tim Lục Sát dâng lên từng trận đớn đau khôn xiết, những lời nói của cô tuy nhẹ bâng như gió thoảng bên tai nhưng lại như cả nghìn vạn tiễn xuyên qua khắp người hắn vậy, giọng nói của hắn không kìm được mà có chút run rẩy: “Tình Tình... anh xin lỗi...”

“Đừng gọi tôi là Tình Tình! Tiếng gọi đó thốt ra từ miệng người đàn ông tàn nhẫn như anh thật không xứng!” Hàn Khiết Tình bỗng nhiên nghẹn ngào cao giọng quát lớn, nước mắt từng dòng từng dòng tuôn rơi trên gò má nhợt nhạt: “Anh biết không? Bốn năm trước mỗi khi nghe thanh âm quen thuộc đó của anh vang lên bên tai tôi, tôi cảm thấy trái tim mình như chìm trong mật ngọt và hạnh phúc vô cùng. Nhưng mà, sau cái ngày định mệnh đó, mỗi khi tiếng gọi đó vang lên bên tai đều như một mũi dao vô hình đâm xuyên qua trái tim tôi vậy...”

Hàn Khiết Tình nghẹn ngào từng chữ, cô run rẩy nâng bàn tay trắng nõn đặt lên ngực trái của mình, nơi trái tim dù đang đập nhưng không còn một chút gì gọi là lành lặn cả: “Tiếng gọi đó đã hành hạ thân xác lẫn tâm hồn tôi anh có biết không? Cứ hễ đột nhiên nghe thấy âm thanh đó là, trái tim tôi rất đau... thật sự rất đau... đau đến mức không thể thở nổi. Tôi thật sự không ngờ, một cái tên gọi đã từng khiến tôi hạnh phúc vô cùng, nhưng bây giờ chỉ cần nghe thấy nó là cả người tôi đều đau đớn...Tôi hận tên gọi này, hận luôn cả người đã thốt ra tên gọi đó...” Tiếng nói của Hàn Khiết Tình ngày càng trở nên nghẹn ngào, nước mắt nóng bỏng làm mờ đi tầm nhìn trước mặt khiến cô cảm thấy đau rát vô cùng.

Trái tim Lục Sát như bị ai đó bóp nghẹt lấy, hắn không thể kìm lòng được mà kéo Hàn Khiết Tình vào lòng, nâng cằm cô hôn lên những giọt lệ đắng cay tuôn ra như suối, mùi vị mặn chát len lỏi vào khoang miệng khiến tâm can hắn quặn thắt từng hồi: “Anh xin lỗi... anh xin lỗi em... Tình Tình, xin lỗi...”

Cơn thịnh nộ của Hàn Khiết Tình đã không thể kìm nén nữa, cô điên cuồng phát tiết trên người hắn, giơ hai bàn tay liên tục đấm vào lồng ngực Lục Sát muốn thoát khỏi vòng ôm như gọng kìm của hắn. Nhưng một chút cũng không thể đá động tới hắn, hắn càng ôm chặt lấy cô hơn, mặc cho cô phát lửa giận lên người mình cũng không muốn buông ra.

“Buông tôi ra! Tôi không muốn gặp anh, không muốn nhìn thấy anh...” Từng tiếng nghẹn ngào của Hàn Khiết Tình liên tục vang lên, bàn tay cô điên cuồng đánh vào lồng ngực rắn chắc của Lục Sát, vùng vẫy mạnh muốn cố thoát ra khỏi nhưng đều phí công vô ích.

“Không buông! Anh tuyệt đối không buông, dù có thế nào đi chăng nữa anh cũng tuyệt đối không buông tay em ra. Tình Tình... anh...” Vòng tay càng giữ chặt cơ thể cô không hề buông lỏng ra. Nhưng khi hắn đang dùng hết sức lực để ôm chặt cô, cất giọng trầm khàn bên tai cô thì thanh âm của hắn bất chợt ngưng bặt, khi hắn cảm nhận được từ phần bả vai truyền đến một cơn đau đớn.

Vòng tay siết chặt lấy cơ thể Hàn Khiết Tình cũng bất chợt thả lỏng ra, hắn nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt nhưng lại hết sức lạnh lùng của cô một cái, nương theo đôi mắt trầm lặng của cô rồi cúi đầu nhìn bả vai phải của mình. Một dòng chất lỏng đỏ tươi nóng bỏng chậm rãi chảy ra thấm ướt khoảng áo vest ngay bả vai của hắn...

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.