Chương trước
Chương sau
Cách nhà hát khoảng một đoạn đường.

Trong xe, gương mặt Lục Sát âm trầm lạnh lẽo, cả người hắn tựa vào ghế lái không một chút thần sắc khỏe khắn. Đôi mắt mông lung mờ mịt lại như chứa một nỗi đau tuyệt vọng ngất trời, ngón tay hắn vuốt nhẹ qua mảnh mạng che mặt lúc nãy đã giật trên mặt của Hàn Khiết Tình, nơi đây còn lưu lại chút hơi thở và mùi hương thanh mát dịu nhẹ của cô.

Lục Sát lưu luyến đưa lên môi hôn nhẹ vào mạng che mặt, hắn không biết tâm tình lúc này của hắn ra sao cả, hắn chỉ biết bây giờ cả thế giới của hắn đang chảo đảo và quay cuồng. Hắn không thể nào tin được người con gái làm bằng xương bằng thịt đứng trước mặt hắn hôm nay không phải Hàn Khiết Tình, dù có chết hắn cũng sẽ không bao giờ tin.

Nhưng... tại sao thái độ của Hàn Khiết Tình lại rất lạnh lùng và hờ hững xa cách, như lời cô đã nói thì cô với hắn hoàn toàn không quen biết nhau. Có lẽ nếu như chỉ nhìn thấy biểu hiện đó của cô Lục Sát sẽ tin tưởng tuyệt đối cô chính là Hàn Khiết Tình, đó chính là một tia hi vọng mỏng manh hắn khó khăn lắm mới thắp lên được. Nhưng mà, đôi mắt trầm lặng và lạnh lẽo của cô lại dập tắt đi hi vọng đó của hắn, có phải chăng niềm tổn thương và sự đau khổ của Hàn Khiết Tình đã quá lớn nên mới hình thành một đôi mắt vô cảm như ngày hôm nay? Hoặc là nỗi hận thù của cô đối với hắn đã không thể giải quyết nên cô mới dùng cách giả vờ không quen biết cự tuyệt hắn?

Nghĩ những đến điều đó, trái tim Lục Sát lại đau nhói tê dại, nhưng đôi mắt thâm thúy của hắn dần bao phủ lên một tầng kiên định và nghiêm túc. Dù cho phải dùng mọi cách Lục Sát hắn cũng nhất định sẽ chứng minh cô chính là Hàn Khiết Tình, nghĩ tới đây, Lục Sát lập tức lấy điện thoại ra ấn một dãy số trong danh bạ. Đổ một hồi chuông đầu dây bên kia truyền đến thanh âm cung kính của Duật Ấn: “Lão đại.”

“Duật Ấn! Chú lập tức tra cho tôi tất cả tư liệu về Veronica, không được thiếu bất cứ thứ gì, trong vòng một tiếng nữa đem đến khách sạn cho tôi.” Giọng nói lạnh lùng của Lục Sát chậm rãi quyết đoán và kiên định vang lên.

Phía bên kia đôi mắt của Duật Ấn xẹt qua một tia khó hiểu, kì lạ, tại sao đột nhiên lão đại lại quan tâm đến một cô gái nhỉ? Không phải từ trước đến giờ ngài ấy chỉ có một mình Hàn tiểu thư thôi sao? Chẳng lẽ khi đi nghe Veronica hát xong liền như lời Mã Vận Bằng nói liền mê đắm người ta rồi? Nhưng anh ta không dám hỏi nhiều, nhanh chóng gật đầu: “Vâng ạ, thuộc hạ lập tức đi làm ngay.”

Lục Sát cúp điện thoại, đôi mắt thâm trầm rũ xuống nhìn mạng che mặt trên tay thật, gương mặt hắn lúc này không lộ rõ cảm xúc gì, ẩn hiện của sự thâm thúy khó dò: “Em là Veronica cũng được, Hàn Khiết Tình cũng được. Những điều đó không quan trọng, quan trọng nhất anh sẽ khiến em quay trở lại bên cạnh anh...” Dứt một thanh âm trầm trầm, Lục Sát đạp mạnh chân ga lao vụt đi như một cơn gió.

----------------

Tối, tại căn hộ của Hàn Khiết Tình.

Bên ngoài phòng cô là Eirian và Khiết Khiết với gương mặt lo lắng, từ lúc trở về từ nhà hát đến bây giờ Hàn Khiết Tình liền nhốt mình trong phòng còn khóa trái cửa lại, không hề để tâm đên ai, cơm không ăn nước cũng không uống, suốt buổi đều tự nhốt mình trong phòng chưa từng ra ngoài nửa bước, dù Eirian và Khiết Khiết có gõ cửa thế nào cô cũng không ra, chỉ để lại một thanh âm nhàn nhạt vọng ra: “Hai người không cần lo cho mình.” sau đó liền im bặt.



“Cô Eirian, mami cháu bị gì vậy ạ?” Đôi mắt tròn xoe long lanh của Khiết Khiết nhìn chằm chằm vào cửa phòng, gương mặt cô bé ỉu xìu.

Eirian thở dài một hơi ngồi xổm xuống kéo Khiết Khiết vào lòng, uể oải lên tiếng: “Cô cũng không biết, từ lúc trở về từ nhà hát trạng thái của mami con đã thay đổi. Không đúng không đúng...” Gương mặt Eirian chợt lóe lên một biểu cảm kinh ngạc: “Từ lúc đột nhiên vị Lục tiên sinh kia rời đi là mami con đã thay đổi rồi, thật kỳ lạ. Anh ấy hình như là có quen biết với mami con, nhưng ánh mắt mami con lại lạnh lùng và xa cách, thái độ đối với anh ấy như hai người xa lạ với nhau.”

Tròng mắt Khiết Khiết đảo một vòng rồi dừng lại trên khuôn mặt đắn đo của Eirian, cô bé chớp chớp thơ ngây hỏi: “Cô Eirian, chẳng lẽ chú đẹp trai biết mami con nhưng mami con không biết chú đẹp trai là vì mami con bị mất trí nhớ?”

Eirian cũng nghĩ tới vấn đề này, ngưng cô nhanh chóng lắc đầu ngán ngẩm, cô lập tức phản bác: “Không thể nào, mami con không thể bị mất trí nhớ được. Lúc con còn chưa ra đời mami của con rất bình thường, cũng không hề có bị thương đầu ở quá khứ cả.” Nói tới đây đầu óc Eirian càng mù mịt khó hiểu, cô nheo nheo mắt lẩm bẩm: “Thế thì thật kì lạ, rõ ràng mami con không bị mất trí nhớ. Mà biểu hiện của Lục tiên sinh kia cũng không phải là diễn, rốt cuộc thì chuyện là thế nào vậy chứ?”

“A, đúng rồi, bây giờ con đi gọi hỏi thử chú đẹp trai là sẽ có kết quả ngay thôi.” Đôi mắt tròn xoe của Khiết Khiết chợt lóe lên một ánh sáng lung linh, cô bé vỗ tau một cái rồi hớn hở nói.

Eirian đang mù mịt nghĩ ngợi, mắt thấy Khiết Khiết muốn chạy đi liền lập tức ngăn con bé lại, thấy đôi mắt khó hiểu của cô bé cô thở dài lên tiếng: “Không được, mami con đã nói là không quen biết với ngài ấy, nếu bây giờ con đi gọi cho anh ấy mà để mami con biết được thì cô ấy chắc chắn sẽ ngó lơ chúng ta.”

Đôi mắt long lanh lấp lánh của Khiết Khiết vừa lóe lên ánh sáng mừng rỡ lập tức lụi tàn, cô bé ỉu xìu rõ ràng ra: “Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong. Cô Eirian, vậy phải làm thế nào mami con mới mở cửa đây?”

“Cô không biết...” Thần sắc Eirian cũng phức tạp không kém, cô lắc đầu ngao ngán mà thở dài nườm nượp. Cô và Khiết Khiết đứng đợi ở ngoài cửa phòng vẫn không thấy tiếng động gì bên trong, liếc nhìn qua thấy Khiết Khiết mắt nhắm mắt mở hiu hiu ngủ gật, Eirian đành bảo con bé quay về phòng ngủ ngay lập tức. Còn cô vẫn lo lắng cho Hàn Khiết Tình nên ở ngoài trông, nếu bên trong có động tĩnh gì cô sẽ lập tức phá cửa xông vào.

Sau khoảng một tiếng đồng hồ, Eirian vẫn ngồi ở ngoài cửa chống cằm. Chợt, bên tai nghe thanh âm tiếng chuông cửa vọng lên. Cô nhíu mày một cái, giờ này đã nửa đêm rồi, ai còn tới nữa chứ?

Eirian ngẫm nghĩ một lát rồi đứng dậy đi xuống cầu thang đến bên ngoài cửa, hé mắt qua lỗ nhỏ trên cửa, gương mặt đẹp như tạc tượng của người đàn ông đập vào. Eirian hoảng hốt cùng ngạc nhiên mà lẩm nhẩm: “Lục tiên sinh? Giờ này anh ấy đến đây làm gì chứ?” Không lẽ hắn tìm cô? Nhưng cũng không đúng lắm... Eirian ngẫm nghĩ trầm ngâm một hồi, chợt... Ánh mắt cô bàng hoàng trong giây lát, không lẽ hắn tới tìm Veronica? Cô ngỡ ngàng, làm sao... làm sao hắn biết ở chỗ này? Với lại cô cũng chưa từng nói cho hắn biết cô có quen Veronica mà? Hay là hắn điều tra? Điều này chắc chắn có vẻ hợp lý hơn!



Eirian đang trong tình thế lưỡng lự không thôi, cô có nên mở cửa không đây? Với thái độ lúc sáng của Veronica thì chắc chắn là bài xích người đàn ông này thậm tệ, điều đó cho cô thấy cô không nên mở cửa. Nhưng mà tiếng chuông bên ngoài cứ liên tục dồn dập không thôi, Eirian cắn môi rồi hít sâu một hơi mở cửa ra, nhìn thấy người đàn ông một thân màu đen đứng ở bên ngoài, cô mỉm cười ngạc nhiên: “Lục tiên sinh, sao anh lại ở đây?”

“Tình... Veronica có ở đây không? Tôi muốn gặp cô ấy ngay bây giờ.” Lục không chần chừ do dự một khắc mà lập tức đi thẳng vào vấn đề.

Gương mặt Eirian lộ rõ vẻ khó xử, cô còn đứng chắn ngang một khoảng cửa, mấp máy môi: “Veronica... cô ấy... cô ấy không có ở đây.”

Lục Sát híp mờ đôi mắt thâm thúy lại nhìn chằm chằm Eirian khiến cho cô cảm thấy lạnh toát sống lưng mà vô thức nuốt nước bọt mấy cái. Hắn trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Eirian, tôi biết Veronica vẫn còn ở đây, cô đi nói với cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy...”

Eirian thấy ánh mắt kiên định của Lục Sát thì nhất thời không biết phải làm sao, nhưng bây giờ đã lỡ nói dối thì phải nói tới cùng: “Lục tiên sinh, thật xin lỗi, Veronica thật sự không có ở đây. Có lẽ anh nhầm rồi thì phải...”

Gương mặt Lục Sát lóe lên một sự thâm trầm lạnh lẽo khiến người ta sởn gáy dựng gai ốc cả lên, giọng nói hắn không thể kiên nhẫn hơn nữa, có trời mới biết bây giờ hắn muốn gặp Hàn Khiết Tình đến cỡ nào: “Eirian, tôi nhắc lại lần cuối cùng. Tôi muốn gặp Veronica, tôi chắc chắn cô ấy đang ở đây, phiền cô đi nói với cô ấy một tiếng.”

“Cô ấy không có ở đây thì tôi đi nói thế nào đây?” Eirian lộ vẻ khó xử lưỡng lự, cố giữ cho lời nói bình thản hết sức có thể.

Nhìn thấy ánh mắt né tránh của Eirian, Lục Sát chắc chắn rằng cô ấy đang nói dối, sự kiên nhẫn của hắn nãy giờ cũng không thể kìm nén được nữa. Giọng nói trở nên lạnh lẽo u ám hẳn: “Eirian, tôi không đủ kiên nhẫn để ở đây phí lời với cô. Nếu cô không mở cửa tôi lập tức xông vào.”

“Tôi...” Eirian lập tức đứng chặn ngang cả cánh cửa không để cho Lục Sát bước vào, cô hé mắt muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đóng cửa lại.

Nhưng mà, khi bắt gặp ánh mắt đơ của cô Lục Sát lập tức hành động, hắn nhanh như chớp túm lấy cánh cửa lại rồi muốn dùng lực mở ra. Sức lực của Lục Sát tuy rất mạnh nhưng Eirian cũng không phải tầm thường, cô từng đi học võ sức lực cũng không kém một người đàn ông. Vì thế hai người một người giữ một người phá, lâm vào tình thế đối chọi gay gắt, bỗng, ngay lúc đó, từ đằng sau lưng Eirian vọng ra một giọng nói tuy rất trong trẻo nhưng lại hết sức lạnh lùng:

“Nửa đêm không biết tiên sinh tới đây có việc gì chỉ giáo? Còn nữa, phiền anh buông cửa ra, nếu không ngày mai tôi lại phải thay cửa mới thì không tốt chút nào!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.