Cách nhà hát khoảng một đoạn đường.
Trong xe, gương mặt Lục Sát âm trầm lạnh lẽo, cả người hắn tựa vào ghế lái không một chút thần sắc khỏe khắn. Đôi mắt mông lung mờ mịt lại như chứa một nỗi đau tuyệt vọng ngất trời, ngón tay hắn vuốt nhẹ qua mảnh mạng che mặt lúc nãy đã giật trên mặt của Hàn Khiết Tình, nơi đây còn lưu lại chút hơi thở và mùi hương thanh mát dịu nhẹ của cô.
Lục Sát lưu luyến đưa lên môi hôn nhẹ vào mạng che mặt, hắn không biết tâm tình lúc này của hắn ra sao cả, hắn chỉ biết bây giờ cả thế giới của hắn đang chảo đảo và quay cuồng. Hắn không thể nào tin được người con gái làm bằng xương bằng thịt đứng trước mặt hắn hôm nay không phải Hàn Khiết Tình, dù có chết hắn cũng sẽ không bao giờ tin.
Nhưng... tại sao thái độ của Hàn Khiết Tình lại rất lạnh lùng và hờ hững xa cách, như lời cô đã nói thì cô với hắn hoàn toàn không quen biết nhau. Có lẽ nếu như chỉ nhìn thấy biểu hiện đó của cô Lục Sát sẽ tin tưởng tuyệt đối cô chính là Hàn Khiết Tình, đó chính là một tia hi vọng mỏng manh hắn khó khăn lắm mới thắp lên được. Nhưng mà, đôi mắt trầm lặng và lạnh lẽo của cô lại dập tắt đi hi vọng đó của hắn, có phải chăng niềm tổn thương và sự đau khổ của Hàn Khiết Tình đã quá lớn nên mới hình thành một đôi mắt vô cảm như ngày hôm nay? Hoặc là nỗi hận thù của cô đối với hắn đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tinh/3054667/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.