Trách ai gieo nỗi hận này
Khiến cho yêu hận dứt day thân mình
Tiếc thay một kiếp nhân sinh
Cuối đời mới biết chữ tình bao sâu.
Cái chết có khi là cực hình vô đối, với một số người lại giống như sự cứu rỗi.
Lạc Cơ lần thứ nhất đối mặt với chết chóc, liền nghĩ đó là cực đạiđau thương. Lại nào có ngờ với đấng sinh dưỡng ra mình, lại chính là một con đường hạnh phúc.
Nhân gian này, sao vẫn còn có những việc nàng không tài nào hiểu. Cũng không muốn hiểu.
Vua cha đã qua đời.
Việc vốn xảy ra chóng vánh, khiến nàng mị nương Văn Lang có cảm giácbản thân vừa trải qua mộng cảnh vô cùng khắc nghiệt. Lần đầu tiên nàngmới biết, còn có thứ đáng giá hơn tình yêu khắng khít, hơn cả tình thânruột thịt.
Thiên hạ chúng sinh.
Bốn chữ này, Tản Viên Sơn Hậu nguyện đời đời không nhớ, không nghe, không thấy.
…
Buổi sáng sau ngày đại thắng của quân dân Ba Vì, hồng hạc bay từPhong Châu đưa đến tin dữ, Hùng Duệ Vương bệnh nặng, muốn triệu hồi mịnương Ngọc Hoa và phò mã Nguyễn Tuấn về kinh gặp mặt.
Ôm lấy một Lạc Cơ hoang mang vào lòng, Nguyễn Tuấn nhanh chóng sắpxếp mọi việc trong triều, tạm thời trao lại trọng trách cho sơn hầu Tuấn Cương và sơn tướng Dao Sùng, bản thân dùng phép độn địa đưa sơn hậu của mình về kinh đô.
Thời khắc nhìn đôi vợ chồng trẻ biến mất giữa sóng đất mịt mù, thần Kim Quy khẽ thở dài.
“Cái gì đến cũng phải đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thoai-van-lang/2361751/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.