Lạc Cơ đã nếm qua nước mắt của vài người, biết rằng nó mặn, và chất chồng đau thương.
Lại chưa từng cảm thấy như lúc này, nó đắng, và đượm nồng huyết hận.
Là lệ đế vương.
Ánh lửa le lói hắt trên chân đèn chạm hình thần cóc những mảng tối uuẩn. Bóng người thướt tha hằn lên ô cửa, trong đêm tĩnh mịch lại mangđến cảm giác bình yên đến không ngờ.
Cửa mở ra, đôi mắt trong suốt chợt mở to, rộn ràng niềm hoan hỉ. “Hùng Duệ!”
Kẻ bên trong không hề lên tiếng, chỉ khẽ đưa tay ra hiệu cho người kia đến gần.
“Chàng…” thai phụ uyển chuyển ôm cái bụng trương cao tiến đến, tay khẽ chạm vai chồng mình “… không còn tránh thiếp nữa ư?”
Đối phương khẽ lắc đầu, trầm giọng. “Dạo gần đây nàng đi đâu đêm hôm mới về?”
“Thiếp…” đối phương có vẻ rụt rè, giọng hơi lắp bắp “…thiếp đến thành Đông gặp lão bà Hà Hư, chuẩn bị đóng cho con vài cái nôi…”
Chàng ngước đầu quan sát người phụ nữ trước mặt, lướt mắt qua gấu váy lấm chút sắc đỏ tươi, bình thản hõi. “Vậy sao?”
Đáy mắt loáng lên sự tuyệt vọng âm thầm.
Lặng lẽ đưa tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, vị thần đế Văn Lang trầm trầm lên tiếng, giọng nói có phần lệch đi một tông.
“Về sau, những việc này cứ giao xảo xứng đi làm. Hôm nay chẳng phải là sinh thần của nàng sao?”
Gò má mỹ nhân hồng lên niềm hạnh phúc bất ngờ, mắt ươn ướt nhìn chồng mình đăm đăm. “Hùng Duệ… chàng còn nhớ… thiếp…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thoai-van-lang/2361753/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.