Phong Châu có nàng mỵ nương
Ngọc Hoa tên gọi vấn vương hồn người
Ngọc ngà chẳng sánh nụ cười
Châu sa cúi rạp để người lệ rơi.
Hình ảnh nam nữ như tranh dần dần mờ nhạt, để lộ trước mắt là gươngmặt âu lo của Nguyễn Tuấn, phía sau chàng là người sinh ra nàng.
“Mẹ…”
Ho một tiếng, sơn thánh vuốt đầu nàng. “Gọi là cha, Lạc Cơ. Không phải mẹ.”
Mắt nàng ngấn nước, đầu gật gật. “Cha.”
Vẫn mang trên mặt sự xúc động sâu sắc, Hùng Duệ Vương tiến đến bên giường ôm nàng vào lòng, mắt nhắm lại đầy khổ sở.
“Con gái ta… Bao năm qua thật khổ cho con. Là vua cha có lỗi với con. Giờ thì tốt rồi, tốt rồi…”
Nước ấm rót thẳng vào lòng, Lạc Cơ lần đầu tiên cảm thấy trong sâuthẳm tiềm thức, có loại tình cảm ban sơ khẽ khàng ngọ nguậy. Ra là nàngcũng có cha, không phải từ rễ cây chui ra như bản thân vẫn lầm tưởng.Đôi bàn tay nhỏ nhắn vòng qua thân ông ôm chặt, nước trong mắt khôngchặn được, tự động lăn dài.
“Cha…”
Một hồi trùng phùng khiến người xúc động, Nguyễn Tuấn bèn cho xảoxứng rời khỏi gian phòng. Một mình ngồi lại bên bàn nhìn cặp cha conkia, bỗng chốc tự dưng có chút khó chịu, lập tức ho nhẹ, tùy tiện tìmmột đề tài để dứt họ ra.
“Lúc nãy, nàng đã thấy gì trong mộng cảnh?”
Gạt đi nước mắt, Lạc Cơ hướng ánh nhìn về chàng, rồi lại về một HùngDuệ Vương đang từ từ chau mày lại. “Là mộng cảnh từ nước mắt của cha…?”
Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thoai-van-lang/2361734/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.