Lại nói Tuấn Cương sau khi tinh thần đỡ lại, lập tức khăn gói lên đường đi tìm nguồn gốc của mộng cảnh kia.
Vốn là, Lạc Cơ đã đem mọi chuyện kể hết cho Nguyễn Tuấn. Chàng bènđào sâu vào chi tiết mộng cảnh một lúc, cuối cùng cho người đến thể theo trí nhớ của nàng mà phổ ra một đoạn nhạc gần giống với trong mơ. Khiđoạn sáo này đem thổi cho Tuấn Cương nghe, chàng ta tuy có trở sầu bi,song không thể khóc nữa.
Nguyễn Tuấn đem bức tranh tòa lầu trúc chàng phác lại theo lời kể của Lạc Cơ ra cho Tuấn Cương xem, vị sơn hầu sau đó có chút nhíu mày, bấtchợt nhớ ra mình đã đến nơi này một dạo.
Năm đó chàng dẫn quân xuống khu rừng hạ lưu sông Đà để diệt cọp tinhtrừ hại cho dân, chẳng may bị trọng thương và được một lạc nữ ven sôngcứu sống. Tòa lầu trúc trong tranh rất giống với nơi lạc nữ ấy cư ngụ.
“Giữa cậu và lạc nữ đó có phát sinh chuyện gì không?” Nguyễn Tuấn hỏi.
Tuấn Cương lắc đầu. “Không hề, nàng ta bị câm, chỉ hằng ngày đến chăm sóc em. Khi em về lại Tản Viên cũng quên mất về nàng ta.”
Nguyễn Tuấn điềm đạm gật đầu, đẩy tranh về phía em trai mình.
“Hãy về lầu trúc đó điều tra, biết đâu có thể lần ra ngọn ngành. Nơiđó có thể bị ám bởi âm hồn một kẻ lụy tình đến chết. Nếu muốn thoát khỏi tình trạng hiện nay, cậu chỉ có thể tìm diệt nguyên căn.”
Tuấn Cương thấy anh mình nói có lý, bèn bất chấp sự phản đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thoai-van-lang/2361732/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.