Trên núi có cây, cây ra lá
Trong sân có cành, cành nở hoa
Tóc thiếp đen màu đêm nồng đượm
Quấn lấy hồn chàng, mãi chớ xa.
Tản Viên Sơn Thánh, ngay cả ở thời điểm cận kề sinh tử, lại chưa hề sợ hãi như lúc ấy.
Lúc Thục Phán quay đầu.
Tay nắm chặt tay lại, chàng bước đi chầm chậm về phía Lạc Cơ và Cao Lỗ.
Nàng lúc bấy giờ vẫn chưa nhìn ra sự xuất hiện của chàng, tay vuốtđầu má phúng phính, tay chỉ xuống ao sen, mắt híp cười như hoa nở trênnước.
“Cá này Lạc Cơ nuôi, chờ Đô Lỗ tỉnh lại-”
Phía sau bất ngờ ập đến sự ấm áp. Đôi vòng tay mạnh mẽ vòng qua ôm chặt lấy.
Mắt nàng mở to, nụ cười ngưng đọng trên môi.
“Thục… Phán?”
Kẻ phía sau cúi xuống áp má lên tai nàng, giọng dịu dàng như gió đầu mùa.
“Đừng gọi ta bằng cái tên đó.”
“Nhưng…” bị kiềm chặt từ phía sau thật ấm, còn có thể rõ ràng nhịp tim của chàng đến như vậy…
“Từ nay, chỉ có thể gọi ta là Nguyễn Tuấn.”
Sơn thánh quay nàng lại, thứ dữ dội ẩn chứa phía sau đôi mắt phượngôn hòa kia khiến nàng bần thần, bối rối, trong một khắc muốn ruồng rẫycả thế gian.
“Nguyễn Tuấn,” giọng chàng rất mạnh mẽ, lại như van nài, như da diết. “Gọi ta Nguyễn Tuấn.”
Bị đánh bại bởi ánh mắt và giọng nói khiến người mê hoặc, nàng hoàn toàn buông bỏ.
“Nguyễn Tuấn.”
Thân lại áp vào thân, nhu hòa mà nồng nhiệt…
…
Trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thoai-van-lang/2361723/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.