Đất trời dẫu có đổi thay.
Lòng này nguyện chẳng mảy may quên người.
Cúi đầu nâng lấy nụ cười
Ngửa đầu hoa nở hứng mười lần thương.
Lạc Cơ trải qua đau thương, tự động cho rằng mình đã trưởng thành rất nhiều.
Đối với Nguyễn Tuấn, nàng lại cảm thấy quá trình hình như lại bị đảo ngược.
Vốn là, từ lúc đến ở cung của vua Thục đến giờ, chẳng biết có phảichỗ này có nhiều gà để ăn hơn hay không mà vị thánh nào đó hành xử vôcùng khác trước.
Nhớ lúc còn ở bản Lán, sơn thánh có một thói quen hằng ngày là raruộng dạy dân cày cấy. Bây giờ cũng vậy, người thì vẫn cứ cày, lúa lạiđã chuyển thành nàng.
Hôm thì sơn thánh dạy nàng viết, cả buổi trời viết được bốn chữ, lúcsau đem nan tre đi hỏi, Dao Sùng lại đọc thành tên nàng và tên NguyễnTuấn nào đó. Việc này khiến cho nàng bất mãn hết sức.
Hôm thì sơn thánh vẽ một hình gà rất đẹp hệt văn thân của chàng lênvải, bảo khi đến lễ tự động nàng cũng sẽ mang văn thân này. Nàng hỏi lễgì, chàng chỉ nở nụ cười nho nhỏ, má tự nhiên phớt hồng.
Hôm lại rảnh rỗi dắt nàng đi làm hoa nở khắp nơi.
Nói về việc thứ ba, phải nhắc đến có một lần nàng bắt gặp cả hàng tân lang chưa ra hoa ở một góc vườn trong cung, vô cùng háo hức về hỏi sơnthánh cách làm hoa nở rộ như dạo trước. Sơn thánh ngẩn ra trong suy nghĩ một hồi, đoạn gật đầu.
Ráng chiều ấm áp, có người dắt nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thoai-van-lang/2361721/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.