Cảnh xuân lọt vào mắt, Dao Sùng bơi cách đó không xa suýt nữa sẩychân, La Dực mồm há hốc, rốt cục cũng không hiểu hai kẻ trên bờ đangchơi trò tình ái oái oăm gì giữa thanh thiên bạch nhật.
“Chả trách con và sơn tướng nãy giờ bắt chẳng được con cá nào, có lẽlũ cá thấy hai người họ đã xấu hổ lặn xuống bùn vờ chết hết rồi.” La Dực lầm bầm.
“Cầu cho dưới nước ngoi lên con thủy quái nuốt luôn ta vào bụng, cònhơn phải trông thấy đường đường một đấng sơn thánh lại làm việc xấu hổcỡ này.” Dao Sùng cũng lắc đầu ca thán.
Tức thì dưới lớp bùn của lòng sông lù lù ngoi lên một con cá miệng to bằng hai cái trống đồng, oạp một cái nuốt chửng chàng vào bụng.
La Dực sững sờ, ngước đầu ngó con thủy quái mình cao mấy sào đang từtừ nuốt xuống con mồi, lập tức sẵn tay cầm giáo phóng luôn về phía cuống họng nó, lòng nghĩ gã sơn tướng này nếu có thể cứu về để cầu mưa cho mẹ hắn trồng thêm lúa thì quá hay.
Mũi lao vừa chạm vào lớp vảy giáp đã dội lại, rớt tỏm xuống nước.Thủy quái bị động cúi nhìn La Dực vớt đôi mắt tròn xoe, hắn rùng mình,lại nghĩ thật ra nhà hắn vốn đã đủ ăn, mẹ hắn cũng không cần trồng thêmlúa làm gì.
Giữa lúc đang phân vân không biết là mẹ hắn có cần trồng thêm lúa hay không, tức thì có bóng chim bay đến chặn giữa hắn và cái miệng ngoác to của thủy quái. Nhìn kỹ lại chính là vị sơn thánh khoác áo lông chim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thoai-van-lang/2361713/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.