Mãi đến thật lâu về sau, khi trong giấc mộng Vô Song lại nhìn thấy Lâm Hề,mới giật mình phát hiện thì anh nhớ rất rõ ràng những chuyện đã từng xảy ra,cũng nhớ rõ ràng hình ảnh người trong quá khứ một cách sống động, mà người ấyđã bị anh đánh mất vào khe hở thời không, sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
Mặc dù biết đây là đương nhiên, mặc dù biết đây là do một tay anh tạo ra,nhưng trong lòng Vô Song không thể tránh khỏi dâng trào một cảm xúc phẫn nộ vàkhông cam lòng, anh bắt đầu mâu thuẫn hồi tưởng tại tất cả. Nhưng ký ức ấy lạigiống như đầm lầy, càng giãy dụa, càng không thể tự kềm chế mà chìm vào trongđó.
Ánh lửa bập bùng trong đại điện Hắc Thạch, trên nhuyễn tháp bằng đá, VôSong bừng tỉnh, ánh lửa ánh vào con ngươi đen, một lúc lâu anh mới kịp nhậnbiết đây là nơi nào, anh ngồi dậy, day day trán, cảnh tượng trong mộng đã tanbiến, nhưng giọng nói của cô gái ấy vẫn quanh quẩn bên tay: “Vô Song, muốn ăn thịtsườn xào chua ngọt không?” Giọng điệu thật cẩn thận giống như cô gái ấy đã làmchuyện gì đó sai đang cầu xin anh tha thứ, hoặc có chuyện gì đó muốn nhờ anhgiúp đỡ.
Bằng không, cô gái ấy sẽ không bao giờ nịnh bợ anh…
Nhưng giờ đây, bất kể như thế nào cô ấy cũng sẽ không nịnh nọt anh nữa, chodù có thể gặp mặt, cô ấy cũng không nhớ đến anh.
Đôi mắt rũ xuống, bỗng nhiên lúc đó trong đầu Vô Song chợt lóe lên một cảnhtượng kỳ lạ, là Lâm Hề vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-the/2994637/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.