Ba năm sau, phòng nghiên cứusáng đèn suốt đêm, giáo sư mở cửa thấy một cô gái đeo mắt kính đang đánh máytính thì mỉm cười: “Lâm Hề, lại thức suốt đêm à.”
“Vâng.” Cô gõ chữ cuối cùngtrên bàn phím, mỏi mệt dựa ra sau ghế. “Phù… đợi kết quả tính toán hẳn là phảirất lâu, thầy à, em về ngủ một lát nha…”
“Hey, cô gái của tôi ơi, sứckhỏe là quan trọng nhất, cô nhìn da mặt vàng như nến của cô kia, ai không biếtcòn tưởng rằng lão Tống tôi ngược đãi học trò đó.”
Lâm Hề mỏi mệt cười cười: “Emchỉ thích làm mấy thứ này.” Bởi vì toàn tâm tập trung vào công việc sẽ khiếncho cô hoàn toàn quên đi hiện thực, cũng sẽ không mơ thấy giấc mộng kỳ lạ kia.Lâm Hề ngẩng đầu uống một hớp nước để tỉnh táo về nha, trên thực tế, cô đã thứcsuốt hai đêm, đối với sức khỏe đã bắt đầu “kém cỏi” của Lâm Hề mà nói, đây thậtsự là cực hạn.
Mang theo một tiếng “chú ý antoàn” của giáo sư, Lâm Hề đẩy cửa phòng nghiên cứu bước ra ngoài, đối với cô mànói ánh sáng ban mai này vẫn chói mắt như trước, cô híp mắt thích ứng một hồilâu mới bước đi về phía trước. Đầu có chút đau nhức, tầm mắt mờ ảo, đi ra khỏidãy lầu nghiên cứu, làn gió buổi sáng thổi vào mặt khiến cho cơ thể đang buồnngủ của cô trở nên dễ chịu một chút, bởi vì có một học sinh đến muộn chạy lướtqua cô vào dãy lầu giảng đường mà tạo ra chút gió kia, mang đến tinh thần tươimát phấn chấn khiến cô không tự chủ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-the/2994635/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.