Chương trước
Chương sau
Hào quang màu vàng càng chóilọi, hình bóng của Vô Song cũng mơ hồ trong vầng sáng tựa như bức tường chiacách thế giới của bọn họ.

Lòng Lâm Hề rất khẩn trương,không biết sức lực từ đâu khiến cho cô lấy hết dũng khí trong cuộc đời này mạnhmẽ xông về phía trước, đưa tay vào trong vầng sáng, thế nhưng đã bắt được áokhoác của Vô Song.

Vô Song kinh ngạc khi nhìnthấy hai tay của cô, có chút không thể tin rằng Lâm Hề, lá gan còn nhỏ hơn lágan con gà mà cũng dám làm như vậy, nhưng cô càng lúc càng dùng sức kéo anh rangoài, quyết tâm như vậy lại làm cho Vô Song bỗng dưng cảm thấy… ấm áp. Rõ ràngcô đang chắn ngang bước đường của anh, rõ ràng cô làm cho anh thêm phiền toái,rõ ràng Vô Song biết, anh phải trở về, nhưng giờ phút này, anh chỉ cảm thấy tâmtrạng của mình rất tốt.

“Không được đi.” Lâm Hề cắnchặt răng, rõ ràng đã dùng hết toàn lực để kéo Vô Song ra, nhưng một chút sứclực kia của cô chẳng đáng kể gì đối với Vô Song, nếu anh không muốn di chuyểnthì một bước cũng chẳng dời. Nhưng Vô Song lại hạ tầm mắt, yên lặng nhìn Lâm Hềdùng sức, di chuyển từng bước, giống như là bị Lâm Hề kéo đi. Điều này giốngnhư một sự cổ vũ lớn đối với Lâm Hề, cô hét lớn:

“Không được đi! Nghe lời tôimột lần sẽ chết sao!” Khi tiếng hét vừa dứt, ánh sáng chói lóa bỗng không sángthêm nữa, tựa như sắp nhanh chóng biến mất. Linh thạch màu đen trong tay VôSong vụt sáng hai cái, giống như bị áp chế rồi yên tĩnh lại.

Gió núi gào thét, trời đấtvẫn như trước, trên đỉnh núi trơ trọi tay Lâm Hề vẫn túm chặt lấy áo Vô Song,không có hào quang cách trở, bốn mắt nhìn nhau, thở phào một hơi, mọi chuyệnđều bình yên. Khóe mắt Lâm Hề vẫn còn vương giọt nước mắt, Vô Song cũng bị épđến mức hốc mắt ươn ướt, trong chớp mắt thời gian dường như yên lặng khiến chohai người có thể ngắm nhìn tỉ mỉ khuôn mặt của đối phương.

Lâm Hề cũng không kịp cảmnhận xem trong lòng có cảm giác gì thì đã bước một bước, nhào đến ôm thắt lưngcủa Vô Song, đầu tựa vào ngực anh, dùng sức thở hổn hển.

Chỉ kém một chút, sẽ khônggặp lại anh nữa sao…

Gió thổi lay động mái tóc dàicủa Lâm Hề, làm cho sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng phất qua cổ của Vô Song, nhiệt độcơ thể và tiếng tim đập mãnh liệt của cô truyền đến bên anh một cách rõ ràng,còn có mềm mại kia… Tai Vô Song ửng hồng đầy khả nghi, nhưng Lâm Hề không nhìnthấy, mà chính anh cũng không biết.

Không biết qua bao lâu, timLâm Hề mới bình ổn lại, bỗng nhiên Vô Song đưa tay vỗ đầu Lâm Hề, thản nhiênnói: “Chậc, đừng làm ra dáng vẻ muốn chết vì tình như vậy, buông tay.”

Lâm Hề giật mình hoàn hồn,lúc này mới ngây ngẩn buông tay, nhìn vào đôi mắt của Vô Song, phút chốc gụcđầu xuống che giấu nét mặt của cô. Một lúc lâu sau mới nâng nắm đấm lên, cánhtay run rẩy dữ dội, nắm đấm với sức lực đáng thương đánh vào vai Vô Song: “…”Chỉ nghe âm thanh cú đánh, Lâm Hề cố nén tiếng khóc nói. “Thật sự… không cólương tâm.” Cô lại đánh vào vai Vô Song hai cái, sức lực còn yếu hơn so vớiviệc đánh con muỗi.

Nhưng cú đánh này lại làm VôSong xao động, khiến cho anh động lòng, anh ho một tiếng, quay đầu nhìn trời,giọng điệu ghét bỏ nói: “Chậc, cô cho rằng cô cúi đầu như vậy thì tôi sẽ khôngbiết cô khóc đến đáng thương thế nào sao?”

Bị thương hay rơi nước mắtđều giống nhau, bởi vì bọn họ chính là một. Mà hiện tại… có phải bởi vì quáquen thuộc đối phương, khiến cho cảm xúc của bọn họ cũng truyền cho nhau? Khôngmuốn chia xa, loại cảm xúc yếu đuối này vốn không phải là thứ anh nên có.

“Tốt xấu gì cũng phải nói hẹngặp lại…”

“Đi rồi sẽ không quay trởlại, nói lời vô nghĩa để làm gì.” Vô Song vô tình nói ra sự thật.

“Biết! Nhưng tốt xấu gì cũngphải nói một câu. Bằng không…” Bằng không, muốn cô cam tâm như thế nào đây. LâmHề vươn tay, nhẹ nhàng giữa lấy áo Vô Song, giống như sợ hãi hào quang màu vànglại chiếu sáng xung quanh anh, cô tìm lý do cho hành vi của mình. “Anh còn chưagiành bạn trai cho tôi thì đã bỏ chạy mất, tôi sẽ bị thiệt.”

Bỗng chốc Vô Song nheo mắtlại: “Đi thôi, được, xem xem Tự Diễm thế nào? Thanh Phong thế nào? Đánh bọn họnằm bẹp trên mặt đất rồi chọn một người?”

Lâm Hề còn chưa trả lời, chợtnghe truyền đến vài tiếng ho khan: “Xin lỗi, tôi đã là của Độc Linh rồi.”

74.

Cổ tay bị siết chặt, chỉ giâylát Lâm Hề liền bị Vô Song kéo ra phía sau. Liếc mắt đánh giá Độc Linh, ThanhPhong, Vô Song lãnh đạm nói: “Tới cũng nhanh thật.”

“Chúng tôi không muốn đốiđịch với anh.” Độc Linh lạnh lùng nói. “Nhưng Song Không Chi Tâm không thể mangvề, nếu lần này đường kết nối giữa hai thế giới có thể bị mở ra, về sau nóikhông chừng ai cũng có thể lợi dụng Song Không Chi Tâm mở ra con đường kết nối.Anh có thể trở về, sau đó đóng cửa hai giới thông đạo, nhưng chúng tôi giữ SongKhông Chi Tâm ở đây, ngăn chặn việc mở đường nối thông giữa hai thế giới cho dùbất kỳ mục đích gì.”

Bất kỳ mục đích gì… Vô Songhơi hơi liếc nhìn Lâm Hề đang đứng ở phía sau, giọng nói lãnh đạm: “Tôi khôngthích bàn điều kiện, hiện tại Song Không Chi Tâm đang ở trong tay tôi nên tôicó quyền quyết định. Hôm nay các người chỉ có hai con đường, một là, để cho tôimang Song Không Chi Tâm trở về rồi đóng con đường nối thông hai thế giới. Từnay về sau các người làm gì ở thế giới này cũng chẳng liên quan đến tôi, hailà, hai người lựa chọn một kiểu chết đi.”

Một câu của Vô Song làm cho bầukhông khí căng thẳng, Độc Linh cười lạnh: “Chúng tôi khách sáo với anh cũngkhông phải bởi vì sợ anh, câu nói vừa rồi cũng không phải là thương lượng vớianh, hôm nay dù chúng tôi có liều mạng cũng muốn lấy cho được Song Không ChiTâm này.” Độc Linh chưa bao giờ sợ độc trên người mình đánh ngược vào bản thân,cô ta chỉ lo lắng cho vết thương của Thanh Phong, hàn khí đã vào tạng phủ, hôhấp cũng khó khắn đến tê tâm liệt phế, Độc Linh biết cứ tiếp tục đau đớn nhưvậy có bao nhiêu khốn khổ.

Lời nói của cô ta mang theosát khí rất mạnh, Thanh Phong nhẹ lắc đầu nhìn cô ta, sau đó yên lặng đứng chắntrước mặt cô ta.

Ánh mắt Vô Song lạnh lùng:“Không phải cùng thương lượng sao?” Mảnh đất dưới chân run lên, sát khí cuồncuộn.

Tình thế hết sức căng thẳng,Lâm Hề nhanh chóng giữ chặt ống tay áo của Vô Song nói: “Chờ một chút!” Cô chầnchừ đi đến vị trí giữa hai bên, hai tay vẫy vẫy giữa không trung dường như muốntrấn an, khiến cho hai bên tỉnh táo lại, cô chưa từng làm chuyện như vậy, có vẻvô cùng trúc trắc, nụ cười trên mắt cũng cứng ngắc. “Kỳ thật, chuyện cũng khôngđến mức phải ra tay với nhau có phải không. Chúng ta từ từ nói chuyện… A…”

Vô Song chau mày, nào chờ cônói xong câu thứ hai thì đã chán ghét xách cô kéo ra phía sau mình, lập tức vứtmột câu ra sau: “Chậc, nhiều chuyện.”

Lâm Hề bất mãn muốn khángnghị, bỗng nhiên một bóng dáng màu đỏ lướt qua, không cho Vô Song một chút thờigian, Song Không Chi Tâm trong tay bỗng dưng bị cướp đi, liêm đao không chútkhách khí vẽ một đường sát khí đuổi theo phía sau, bóng dáng màu đỏ trong khôngtrung khó khăn né tránh.

Đến lúc bóng dáng đỏ dừnggiữa không trung Lâm Hề mới nhìn rõ đúng là Tự Diễm, dưới chân anh ta bùng lênhai quả cầu lửa tựa như Phong Hỏa Luân trong truyền thuyết, vững vàng đứng giữakhông trung. Vết thương của Tự Diễm còn chưa khỏi, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưtrước, nhưng anh ta lại cười rất đắc ý: “Tử Thần, vẫn chưa phân thắng bại đãmuốn chạy?”

Vô Song vô cùng chán ghét cảmgiác bị cướp đồ vật đang ở trong tay, tính luôn lần mang Lâm Hề đi, tổng cộngTự Diễm đã đoạt của anh hai lần, Vô Song ngẩng đầu, dùng ánh mắt xem thườngnhìn anh ta: “Chậc, thật sự là còn thiếu việc chưa thu thập thứ vô liêm sỉnày.” Nét mặt anh lạnh lùng cũng không quan tâm phía trước có phải là vách núihay không thì đã thả người nhảy lên tựa như đang bay lập tức tiến sát về phíaTự Diễm.

Ngọn lửa dưới chân Tự Diễmđổi hướng, dễ dàng tránh thoát một đòn đánh đến của Vô Song, nào ngờ lúc anh tavà Vô Song lướt qua nhau đã bị bàn tay đang mang găng màu đen của Vô Song giữchặt dây thắt lưng mạnh đến mức Tự Diễm không thể di chuyển trong không trung,Vô Song lấy cán liêm đao làm gậy đánh mạnh vào đầu Tự Diễm, lại lấy vai anh talàm điểm tựa bay đến đỉnh đầu Tự Diễm đánh một quyền, đao chuyển một vòng giữakhông trung, liêm đao chém thẳng xuống tựa như đang chém củi mà bổ về phía TựDiễm.

Lâm Hề kinh hãi che miệnglại, chỉ nghe “Đinh” một tiếng, song kiếm của Tự Diễm đã chặn được liêm đao, TựDiễm vui sướng cười ha ha: “Đánh nhau với anh quả nhiên thật vui vẻ! Trận chiếncuối cùng này tuyệt không tiếc nuối!” Nói xong ngọn lửa quanh thân bùng cháylên, tựa như một con rồng lửa xông về phía Vô Song.

Độc Linh nhẹ nói: “Giúp ViêmHỏa, diệt trừ Tử Thần trước!” Thanh Phong gật đầu, cuồng phong đột nhiên nổilên, cuốn hỏa long lại, làm cho Vô Song bị vây trong đó.

Đang đánh kịch liệt lại cóngười ngoài nhúng tay vào, Tự Diễm lập tiêu trừ thế lửa, trong lòng nổi giận,trong mắt lóe lên ánh mắt nghiêm khắc: “Xen vào chuyện của người khác!” Anh taquay đầu lại rồi phất tay, vô số quả cầu lửa bắn ra, Thanh Phong ôm Độc Linhvào lòng rồi dùng gió ngăn cản, chỉ chừa lại một mình Lâm Hề thê thê thảm thảmôm đầu ngồi xuống tại chỗ chẳng dám chạy đâu. Có quả cầu lửa lướt qua bên cạnhLâm Hề làm cho cánh tay cô bị sưng đỏ.

Vô Song vừa nhìn lại, cô gáinày đã bị thương đến thê thảm lại có kẻ nào đó không biết sống chết lại dám đểcô ấy bị thương nữa. Anh cũng tức giận, luồng khí đen xoay chuyển quanh thân,trong nháy mắt sau lưng mở ra một đôi cánh lớn màu đen! Lập tức lao xuống tớiTự Diễm, nâng liêm đao chém xuống. Ở bên kia Thanh Phong cũng nhanh chóng nhúngtay, Tự Diễm một tay ngăn trở công kích của Vô Song, vừa mới tránh thoát lạibay đến Thanh Phong: “Tên vướng bận!”

Không trung hỗn chiến.

Mà quả cầu lửa bên cạnh LâmHề cũng biến mất, cô lo lắng ngẩng đầu nhìn đôi cánh màu đen chói mắt sau lưngVô Song, nháy mắt liền ngây người, cô… giống như đã được nhìn thấy Tử Thần đếntừ địa ngục trong truyền thuyết.

75.

Vô Song… Vô Song cư nhiên cócánh!

Hay là bộ tộc Tử Thần bọn họđều có cánh? Khó trách lần trước Vô Song dễ dàng đánh Tứ Ly rơi từ mái nhàxuống như vậy, bọn họ… Đúng là thuộc vào phạm trù loài chim rồi!

Đây là chuyện rất đáng kinhsợ, Lâm Hề trừng mắt nhìn cuộc hỗn chiến trên không giống như nhìn một bứctranh vẽ quỷ. Kẻ có đôi cánh, người có Phong Hỏa Luân, tên khác lại dùng thuậtngự phong, Lâm Hề giỏi lưu giữ những hình ảnh ấy rồi lại tự dâng trào cảm xúclần nữa… Nhưng cô hiểu, đây là đối đầu một mất một còn, rõ ràng bản tính củanhững người này không xấu, bọn họ vốn không thể tranh đấu đến sống chết nhưvậy…

Bỗng nhiên, một trong đầu LâmHề chợt nảy ra ý hay, bọn họ có cùng một mục đích, chính là đóng kin đường nốithông giữa hai thế giới, bọn họ… Lâm Hề nhíu mày suy nghĩ sâu xa, mối quan hệgiữa bọn họ không phải là tình thế nhất quyết phải sống chết, nhất định có cáchcứu vãn, cô muốn giải đề toán khó này, giả thiết Vô Song là X, giả thiết TựDiễm là Y, đem những mong muốn của bọn họ chuyển thành một đề toán, giải đề, côphải giải đề…

Đúng rồi! Ánh mắt Lâm Hề sángngời, đứng dậy hét lớn: “Dừng tay! Đều dừng tay! Đừng đánh nữa!”

Ba người đang đánh nhau kịchliệt còn có thể nghe lời kêu gọi dừng tay của cô sao. Bỗng nhiên trong lúc đó,có rất nhiều hạt máu rơi từ trên không trung xuống, cũng không biết là ai bịthương, Lâm Hề khẩn trương: “Đừng đánh! Vì sao phải sống chết như vậy! Dừng taya!”

Sát khí, lửa đỏ và cuồngphong không ngừng xoay chuyển trên không trung, Lâm Hề cắn chặt răng, bọn ngườikia… cô hít sâu, bỗng dưng hét lớn tiếng: “Tôi nói dừng tay, không ai nghe thấysao!”

Hình như có một nguồn nănglượng tuôn ra trong nháy mắt, trong phút chốc mấy người trên không trung đã thuchiêu, hơi thảm hại hạ xuống mặt đất. Trời đất yên tĩnh hẳn, chỉ nghe giọng nóicủa Lâm Hề quanh quẩn vang vọng.

Tự Diễm không dám tin nhìnvào tay mình: “Năng lượng… gì thế này…” Độc Linh và Thanh Phong cũng im lặngkhông nói, nhưng bọn họ không thể phủ nhận vừa rồi trong nháy mắt kia, hình nhưlà có luồng năng lượng gì đó xâm nhập vào. Người không hề kinh ngạc chính là VôSong, liêm đao cầm trong tay và cánh sau lưng anh đã biến mất, anh nhìn Lâm Hề,nếu nói cô dùng năng lượng của anh, nhưng vì sao có lúc được lúc không, cơ thểLâm Hề có gì quái lạ? Có liên quan đến chuyện bọn họ song sinh cùng mệnh chăng?

Vô số vấn đề giấu kín tronglòng, nhưng hiện lại không có thời gian tìm hiểu rõ ràng.

Mấy người im lặng đứng nhìnLâm Hề, Lâm Hề thở hổn hển trong chốc lát, lấy hết toàn bộ dũng khí, cô gượngcười nói: “Ha ha, phải hòa bình như lúc này thì tốt quá. Kỳ thật mọi ngườikhông cần nhất thiết phải đánh nhau.” Cô cố gắng suy nghĩ, giống như giải đề.“Nghe nha, trên người Thanh Phong có hàn khí, mà Tự Diễm có năng lực lửa, giúpđỡ Thanh Phong trừ đi hàn khí. Bởi vì sau khi cơ thể Độc Linh dùng độc mới tăngthêm tình trạng bệnh tình, cho nên sau này Thanh Phong có thể bảo vệ Độc Linh,làm cho cô ấy không cần dùng độc nữa. Bởi vì Tự Diễm muốn quyết đấu với VôSong, mà Vô Song không chịu, cho nên, bây giờ hãy giao Song Không Chi Tâm ra,sau đó Tự Diễm và Vô Song quyết đấu trong hòa bình. Cuối cùng Vô Song trở về,đóng kín đường nối thông hai thế giới, độc trên người Độc Linh sẽ được giảihoàn toàn, pháp lực của những người dự tuyển cũng toàn bộ biến mất. Thế giớihòa bình.”

Giải đề hoàn tất… Chẳng qualà không suy xét đến nhân tố tình cảm.

Vô Song là người nheo mắt đầutiên: “À, phải không, nói vậy, vì sao cuối cùng Song Không Chi Tâm phải ở đây,lại dùng năng lượng gì để phong bế đường nối thông hai thế giới?”

Lâm Hề chớp mắt: “Không phảimuốn Song Không Chi Tâm sao, đã vậy, lấy thì lấy đi. Về phần phong bế đường nốihai thế giới… Tự Diễm bọn họ có thể hỗ trợ.”

Vô Song ghét bỏ nhìn Lâm Hề,còn chưa kịp nói gì, chợt nghe trong áo Tự Diễm truyền ra giọng nói yếu ớt:“Vậy…” Lâm Hề nghe ra, đây giọng của tiểu Vạn Tri, có lẽ Tự Diễm nhặt được hắntrên đường, sau đó hắn lại bị ép bức… Vạn Tri từ trong túi áo Tự Diễm thò đầura dò xét, kinh sợ nhìn mấy người còn lại, nói: “Kỳ thật tôi muốn nói, thứ này,hình như không phải là Song Không Chi Tâm…”

76.

Không phải… Song Không Chi Tâm?

Mọi người đều là ngẩn ra, tranh đoạt lâu như vậy mà cái đó không phải là đồthật?

Tự Diễm lấy Vạn Tri và tảng đá ra khỏi túi áo, véo mạnh Vạn Tri một cái,nói: “Nói, sao lại như thế?”

“Tha mạng tha mạng, tuy rằng tôi chưa từng nhìn thấy Song Không Chi Tâm,cũng không có cách nào để nói rõ nó có hình dạng gì, nhưng khẳng định thứ nàykhông phải, bởi vì vừa rồi tôi đã quan sát kỹ, đây là một khối tinh thạch củabộ tộc Tử Thần.”

Sau khi nghe xong câu nói này, Vô Song lập tức đoạt lấy tảng đá từ tay TựDiễm, Tự Diễm cũng không ngăn trở, ánh mắt nhìn theo, nhưng thấy ngón cái VôSong dùng sức ma sát lớp than bụi bên ngoài tinh thạch. Một khối tinh thạch lớnnhư vậy, hơn nữa màu sắc vô cùng đẹp, mặc dù kém hơn khối tinh thạch của TônChủ mà anh đeo trên người, nhưng tốt hơn cái của Tứ Ly, thậm chí còn đẹp hơntinh thạch trước kia của anh. Có được tinh thạch của bộ tộc Tử Thần như vậynhất định là một đại nhận vật, đó là ai, vì sao đưa tinh thạch đến thế giớinày, mà đưa nó đên đây vào lúc nào?

Vô Song nhướng mày, đưa pháp thuật của bộ tộc Tử Thần vào trong khối tinhthạch, mới vừa rồi tinh thạch này tỏa ra ánh sáng chói mắt như thế, theo lý saukhi năng lượng của anh đưa vào thì sẽ có phản ứng, nhưng không biết vì saonguồn năng lượng này đi vào như đá chìm xuống biển, không hề có chút phản ứng.

Trong lúc Vô Song đang cảm thấy kỳ lạ thì bỗng nhiên hình như linh thạch cóchút phản ứng, trong đầu Vô Song không hiểu vì sao lại hiện hai bóng người áođen liều chết đấu với nhau, tay hai người đều dùng liêm đao, đó là dấu hiệu củabộ tộc Tử Thần, mà nơi bọn họ đánh nhau…

Là nơi này. Vô Song quay đầu đánh giá bốn phía xung quanh, đã thấy Lâm Hềcũng nhìn xung quanh, trong mắt mang theo một chút mờ mịt, tinh thạch lại chấnđộng, hình ảnh trong đầu cũng biến đổi, hai người áo đen mới đánh nhau vừa rồiphút chốc tách ra, trong đó một người có ánh mắt kiên nghị, giọng nói quyếttuyệt quát to: “Địa vị của bộ tộc Tử Thần, ai cũng không có thể lay động!” Nóixong, quanh thân ông ta tỏa ra ánh sáng, hình ảnh nhạt dần, chỉ còn lại mộttảng đá rơi ở nơi này.

“Thấy được à?” Vô Song nhẹ giọng hỏi Lâm Hề, Lâm Hề ngẩn ra, lập tức gậtgật đầu. Nhưng trên nét mặt vẫn còn chút hoang mang, Tự Diễm nhướng mày: “Đừngnghĩ ra âm mưu quỷ kế gì để chuồn mất? Hôm nay tảng đá này là Song Không ChiTâm cũng được, không phải cũng được, đều phải cùng tôi phân thắng bại.”

Vô Song bị Tự Diễm quấn lấy nên cảm thấy phiền lòng, liêm đao lại xuất hiệntrong tay không chút lưu tình chém về hướng Tự Diễm: “Muốn chết thì tôi đây sẽthỏa mãn.”

Tự Diễm né tránh đòn tấn công, nhếch miệng cười, anh ta tiện tay ném VạnTri xuống: “Sớm nên như vậy rồi.” Nào ngờ bỗng nhiên lục quang chợt lóe trongtay Độc Linh, cả người Tự Diễm cứng đờ, giận tím mặt. “Độc phụ! Lại hạ độc gì!”

Nghe anh ta chửi mắng như thế, Thanh Phong nhướng mày. “Xèn xẹt” hai lưỡiđao gió lướt đến muốn cắt cổ Tự Diễm, lại bị Độc Linh đưa tay ngăn lại: “Đừng.”

Ánh mắt Thanh Phong mang đầysát khí. “Không có gì hổ thẹn, cũng không nên chịu uất ức.”

Độc Linh muốn Tự Diễm trừ đihàn khí trên người Thanh Phong, hai người hiểu nhau như thế, như thế nào khôngrõ suy nghĩ của Thanh Phong, lòng Độc Linh cảm thấy ấm áp mà mỉm cười: “Đâykhông có gì uất ức.”

Lưỡi đao gió tiến đên bên cổTự Diễm thì tan biến, nhưng cũng cắt một lọn tóc màu vàng của anh ta, Độc Linhnói: “Chúng tôi đã từng nói, chúng tôi không muốn đối địch với các người, nếuđây không phải là Song Không Chi Tâm, chúng tôi cũng không nhất thiết phải ởlại nơi này, nếu đồng ý trừ hàn khí cho Thanh Phong thì chúng tôi sẽ không quấyrầy cuộc tỉ thí giữa ngươi với Tử Thần, nhưng không muốn…” Cô ta ho khan hai tiếng,màu môi nhanh chóng chuyển sang đen, cùng lúc này sắc mặt Tự Diễm cũng táinhợt, đầu đầy đổ mồ hôi. “Chúng ta cùng nhau đi đến chỗ chết.”

Thanh Phong yên lặng ôm lấythắt lưng của Độc Linh, để cho cô có một nơi vững chắc để tựa vào.

Lâm Hề giật mình hiểu ra, thìra thế giới của Vô Song đều là như vậy, trước nay chưa hề biết cách hòa nhã nhờgiúp đỡ, bọn họ đều bị huấn luyện trở thành những người lạnh lùng cứng rắn,giống như con nhím cả người đây gai nhọn, tràn ngập phòng bị và nghi kỵ. Nhưngbọn họ cũng không phải người xấu.

77.

Tự Diễm căm hận đến mứcnghiến răng, Vô Song nhặt Vạn Tri bị Tự Diễm ném trên mặt đất lên, kéo Lâm Hềquay đầu bước đi. Lâm Hề giật mình ngạc nhiên: “Ai, từ từ, mặc kệ bọn họ sao?”

Vô Song ghét bỏ liếc nhìn cô:“Chuyện chẳng quan trọng trông nom làm chi.” Vạn Tri bị anh nắm trong lòng bàntay hét to: “Tử Thần đại nhân! Chuyện của tôi cũng là chuyện chẳng quan trọng!Ngài đừng giữ tôi có được không! Ô uế tay của ngài! Ngài buông tha cho tôi đi!”Vô Song không lưu tình chút mà bóp chặt, hai mắt Vạn Tri lồi ra, ngửa đầu hônmê bất tỉnh.

Tự Diễm thấy bóng dáng của VôSong biến mất, vô cùng gấp gáp: “Được! Giúp! Chết cháy đừng trách!”

Độc Linh cười: “Chết cháyđương nhiên phải trả mạng.” Cô ta vỗ vai Tự Diễm, Tự Diễm oán hận trừng mắt nhìncô, lập tức tiến lên phía trước nắm lấy tay của Thanh Phong, thần sắc anh tahơi thay đổi, chân mày cau lại: “Như thế nào mà các ngươi dám trêu chọc đếnBăng Hồn?”

Độc Linh hạ tầm mắt lặng im,Thanh Phong nói: “Không trừ được hàn khí sao?”

“Hừ, chút hàn khí này làm saokhông trừ được.” Lòng bàn tay Tự Diễm nóng lên, Thanh Phong có thể cảm thấy mộtdòng nước ấm theo kinh mạch chậm rãi lan ra toàn thân, một lát sau lan tràn đếnphổi, cơn đau đớn lạnh lẽo đâm thấu tim kia cũng tan biến, sắc mặt tái nhợt củaThanh Phong dần chuyển tốt hơn, nhưng chỉ chốc lát sau lại bùng lên cảm giácnóng đốt trong cơ thể, Tự Diễm thu tay lại nhíu mày nói. “Không được, không thểtrừ hết trong một lần.” Nếu tiếp tục nữa, nói không chứng có thể thiêu cháy anhta.

Độc Linh cân nhắc trong chốclát nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ đi chung với nhau một thời gian.”

“Buồn cười! Dựa vào cái gìphải nghe lời của các ngươi!”

“Nếu không thì cùng chếtchung với nhau đi, còn nữa…” Sắc mặt Độc Linh rất nghiêm túc. “Nếu tôi đoánkhông sai, anh cũng không muốn tranh đoạt địa vị Tôn Chủ.”

Bị nói đúng tâm sự, nét mặtTự Diễm cứng đờ, đối với những người dự tuyển mà nói, trận tranh cử này hoặc làthắng hoặc là chết, một khi có ý niệm tham sống sợ chết thì xem như là phản bộigia tộc, không chỉ bị những người dự tuyển khác khinh thường, nếu bị gia tộcbiết thì sẽ bị người trong tộc hạ lệnh truy sát, người ngoại tộc hay trong tộcđều muốn lấy mạng của hắn.

Cho nên Độc Linh mới bất chấpmọi giá cũng không muốn cho Vô Song đem Song Không Chi Tâm về cái thế giới kia,không thể để thông đạo lại mở ra. Lúc đó đối với bọn họ mà nói, cũng giống nhưbị đuổi giết dồn vào con đường cùng.

“Không biết suy nghĩ củachúng ta sẽ giấu giếm được tổ chức bao lâu, nếu không thể mau chóng tìm đượcSong Không Chi Tâm, chúng ta sẽ chết rất thê thảm.” Giọng nói của Độc Linh lạnhnhư băng. “Giúp chúng tôi, cũng là giúp chính mình, về phần Tử Thần, sau khichúng ta tìm được Song Khong Chi Tâm, muốn đấu với hắn như thế nào thì cứ đấu,đến lúc đó đưa hắn qua bên kia, đóng cửa thông đạo, về sau…” Ánh mắt của cô tadịu hẳn đi, tỏa ra ánh sáng kỳ vọng nhìn về phía Thanh Phong. “Sau này sẽ tốtthôi.”

Có cuộc sống giản dị bìnhthường yên ổn, đối bọn họ mà nói, đó là hạnh phúc lớn nhất.

***

Lâm Hề nhìn về phía sau, cảmthấy kỳ lạ nói: “Tự Diễm cư nhiên không đuổi theo.”

“Hắn đương nhiên sẽ khôngđuổi theo.” Vô Song hiểu rất rõ hàn khí trong người Thanh Phong không thể thảitrừ trong chốc lát, Độc Linh đương nhiên bắt Tự Diễm ở lại. Lâm Hề suy nghĩtrong chốc lát. “Như vậy cũng tốt, bọn họ cũng không muốn đoạt địa vị Tôn Chủ,có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Bước chân Vô Song dừng lại:“Cũng không muốn? Tự Diễm cũng không muốn?”

Lúc này Lâm Hề mới nhớ tớimình có chưa kịp kể hết ngọn nguồn câu chuyện từ sau khi mình bị Tự Diễm bắt đicho Vô Song nghe, cô gãi gãi đầu, kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong mấy ngàyqua cho Vô Song nghe một lượt, rồi sau đó tổng kết nói: “Có lẽ trong lòng TựDiễm rất sùng bái anh, cho nên lúc đánh nhau với anh mới phấn khởi như vậy.”

Vô Song im lặng trong chốc látlại nói: “Một đám người sợ chết.” Trong lời nói hình như pha chút khinh thường.

Lâm Hề nghe thấy lời nói nàythì giật mình trong giây lát, sửng sốt một lúc lâu mới nói: “Nhưng mà, muốnsống thì đâu có gì sai.”

Vô Song cất bước đi về phíatrước: “Sai ở chỗ bọn họ đều là người dự tuyển địa vị Tôn Chủ.”

“Không đúng…” Lâm Hề giữa lấyống tay áo của Vô Song, những cảm xúc chất chứa trong lòng cô từ từ được hệthống hóa thành ngôn ngữ thốt ra khỏi miệng. “Lúc Đồng Lăng biến mất, kỳ thậtanh ta rất luyến tiếc Tiểu Nhu, có lẽ anh ta còn muốn tiếp tục cùng Tiểu Nhunhìn xem thế giới này có bao nhiều điều tốt đẹp, nhưng lại không có cách nào…”

Ánh mắt Vô Song tối sầm lại.

“Tôi biết anh cảm thấy đaukhổ đối với cái chết của Đồng Lăng, kỳ thật Thanh Phong Độc Linh cùng Tự Diễmđều giống vậy, trong cuộc sống của bọn họ, có điều đau xót hay không, có điềunuối tiếc hay không, có muốn xem những phong cảnh mà mình chưa được xem haykhông, ai không muốn sống chứ…”

Ai không muốn sống chứ? Chodù rất khó khăn, nhưng chỉ cần còn sống mới có tư cách có được được nhiều điềumong ước trong tương lai, được lựa chọn, được cảm nhận, muốn sống ích kỷ cũngkhông có gì sai trái, cho dù là dự tuyển. Lâm Hề gằn từng chữ: “Sợ hãi cái chếtvốn là bản chất của con người, không phải tội nghiệt.”

Nét mặt Vô Song lạnh đi, tiếptục đi về phía trước, giọng nói lạnh nhạt: “Biết cái gì, trong tổ chức, đây làtội không thể tha thứ.”

“Tổ chức đó sai rồi.” Lâm Hềkhông chút do dự mở miệng nói ra nghi vấn. “Kẻ đặt ra chuyện dự tuyển sai lầmrồi, tổ chức duy trì truyền thống này cũng sai rồi, đám người chấp hành mệnhlệnh này cũng sai nốt, chế độ sai lầm này vì sao vẫn còn tiếp tục chứ?”

Bước chân dừng lại, Vô Songtrầm mặc hồi lâu mới quay đầu nhìn Lâm Hề, ánh mắt lạnh lẽo chưa từng có: “Lờinói này, tôi không muốn nghe lần thứ hai.”

Mặc dù quen thuộc với Vô Songnhư thế, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh, Lâm Hề vẫn là không nhịn đượcmà phát lạnh trong lòng, nới lỏng bàn tay. Vô Song quay đầu liền đi, đi mộtkhoảng xa mà chẳng quay đầu lại gọi cô. Thái độ như vậy, chắc là tức giận rồi.

Nhưng mà vì sao? Cô nói sairồi sao? Lâm Hề chưa từng khẳng định mình chính xác như vậy, là Vô Song, trốntránh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.