Hào quang màu vàng càng chóilọi, hình bóng của Vô Song cũng mơ hồ trong vầng sáng tựa như bức tường chiacách thế giới của bọn họ.
Lòng Lâm Hề rất khẩn trương,không biết sức lực từ đâu khiến cho cô lấy hết dũng khí trong cuộc đời này mạnhmẽ xông về phía trước, đưa tay vào trong vầng sáng, thế nhưng đã bắt được áokhoác của Vô Song.
Vô Song kinh ngạc khi nhìnthấy hai tay của cô, có chút không thể tin rằng Lâm Hề, lá gan còn nhỏ hơn lágan con gà mà cũng dám làm như vậy, nhưng cô càng lúc càng dùng sức kéo anh rangoài, quyết tâm như vậy lại làm cho Vô Song bỗng dưng cảm thấy… ấm áp. Rõ ràngcô đang chắn ngang bước đường của anh, rõ ràng cô làm cho anh thêm phiền toái,rõ ràng Vô Song biết, anh phải trở về, nhưng giờ phút này, anh chỉ cảm thấy tâmtrạng của mình rất tốt.
“Không được đi.” Lâm Hề cắnchặt răng, rõ ràng đã dùng hết toàn lực để kéo Vô Song ra, nhưng một chút sứclực kia của cô chẳng đáng kể gì đối với Vô Song, nếu anh không muốn di chuyểnthì một bước cũng chẳng dời. Nhưng Vô Song lại hạ tầm mắt, yên lặng nhìn Lâm Hềdùng sức, di chuyển từng bước, giống như là bị Lâm Hề kéo đi. Điều này giốngnhư một sự cổ vũ lớn đối với Lâm Hề, cô hét lớn:
“Không được đi! Nghe lời tôimột lần sẽ chết sao!” Khi tiếng hét vừa dứt, ánh sáng chói lóa bỗng không sángthêm nữa, tựa như sắp nhanh chóng biến mất. Linh thạch màu đen trong tay VôSong vụt sáng hai cái, giống như bị áp chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-the/2994610/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.