Không khí ẩm ướt, bóng tốibao trùm, gối đầu trên cánh ta của một chàng trai, lắng nghe tiếng hít thở củaanh ta và tiếng mưa rơi tí tách ngoài động cây ngược lại làm cho Lâm Hề ngủkhông yên.
Đây vẫn là lần đầu tiên haingười gần nhau như vậy. Cô quay đầu muốn nhìn gương mặt in nghiêng của Vô Song,nhưng lại bị bóng tối che khuất, cô đành hơi vươn tay ra giữa chặt lấy áo củaanh, muốn chứng minh rằng người này vẫn còn tồn tại bên cạnh cô. Vô Song mơ mơmàng màng hỏi: “Hử, có chuyện gì thế?”
“Không…” Hình như bị tiếngmưa rơi và bóng tối mê hoặc, Lâm Hề không thể khống chế nói ra câu nói từ trongđáy lòng. “Anh… rất ấm.”
“Ừ, cô cũng vậy.”
Giọng nói chuyện trong độngcây dần dần biến mất, nhưng ý tứ hàm xúc trong câu nói ấy lại cuộn sóng tronglòng Lâm Hề. Vô Song đang nói mớ có phải không, Lâm Hề nghĩ, nhưng chắc là anhta nói thật lòng chứ. Trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc không thể nói rõ,giống như vang vọng những nốt nhạc dịu dàng không tiết tấu, nho nhỏ, mềm mại màấm áp, khiến cho tim Lâm Hề cũng xao xuyến theo, mỗi nhịp đập càng không thểkhống chế.
Ngón tay nắm chặt góc áo củaVô Song, Lâm Hề nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói với âm lượng nhỏ nhất: “Cám ơn sựdịu dàng của anh.”
Nhưng mà lần này Vô Song lạikhông lên tiếng trả lời, tiếng thở đều đều, hình như đã ngủ rồi. Lâm Hề vốnkhông muốn nghe câu trả lời của anh, cô thả lỏng cảm xúc, ý thức chậm rãi tanđi, đối với cô hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-the/2994609/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.