“Vô Song!”
Lâm Hề đang cầm một lá cây chứa nước chậm rãi đi đến, lúc vừa nhìn thấy VôSong thì cô đã vui mừng đến quên hết tất cả, ném chiếc lá đựng nước kia đi màvội chạy đến bên cạnh anh: “Anh đến đây là tốt rồi, Tự Diễm trúng độc, mau đưabọn tôi ra khỏi khu rừng này đi, anh ta rất cần bác sĩ, a, đúng rồi, hẳn làcũng cần…”
Vô Song liếc mắt nhìn Lâm Hề đang lằng nhằng, sắc mặt hơi dịu đi: “Khôngphải bị thương sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, cho nên chúng ta chạy nhanh đi thôi.”
“Không phải đã khóc sao?”
Lâm Hề ngẩn ra: “Khi nào vậy?”
Vô Song nghẹn lời: “Không phải bị ép buộc đến đây sao?”
Lâm Hề hồi tưởng trong chốc lát: “Ừ, là bị ép tới đây.”
“Vừa rồi nói phải cứu ai?”
“Anh ta đó.” Lâm Hề trả lời rồi mới tỉnh ngộ. “A, ý của tôi là tôi khôngsao rồi, kỳ thật tâm địa của Tự Diễm cũng rất tốt, còn phải nhanh chóng bóthuốc, tình huống hiện giờ rất phức tạp không thể nói rõ ràng trong phút chốcđược, tóm lại chúng ta nên rời khỏi nơi này trước đi.”
Vô Song nheo mắt lại, trong lòng có cảm giác giống như mình bị lừa. Nỗi lolắng và phẫn nộ suốt lúc nãy trong nháy mắt đã bị cảm giác tức giận khó hiểuthay thế, một tay anh đẩy Lâm Hề ra: “Chậc, tránh ra, để tôi giết hắn trước.”Nói xong anh liền động thủ, Lâm Hề kinh hãi, nhất thời cũng bất chấp mọichuyện, nhào đến giữ lấy cán liêm đao, có chút vội vàng. “Đây không phải là lúcgiết người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-the/2994608/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.