Lâm Hề bị cơn đau trên vai làm tỉnh dậy, cô rên lên một tiếng, mơ mơ màngmàng mở mắt ra, lại phát hiện mình đang nằm úp sấp trên mặt đất đầy bùn đất, damặt ép trên đất nên đỏ ửng, cô trở mình tự đứng dậy theo bản năng, nhưng mớivừa động đậy, cơn đau sau lưng lại khiến cô nhịn không được mà kêu rên ratiếng.
“Nếu động đậy nữa thì vết thương sẽ hở ra đó.” Giọng nói lạnh nhạt của TựDiễm lại vang lên bên cạnh. “Cũng sẽ không chữa lành hẳn.”
Trong lòng Lâm Hề kinh hãi, lập tức quay đầu tìm kiếm, vừa mới động, miệngvết thương quả nhiên đã hở ra, máu tươi tràn ra, đau đến mức Lâm Hề phải hítngụm khí lạnh. Tự Diễm dường như cong khóe môi lên chế giễu: “Có một đồng thểyếu như vậy, Tử Thần nhất định rất mệt lòng rồi.” Nhìn thấy ánh mắt đề phòngcủa Lâm Hề, anh ta tiện tay lấy một cây nhỏ trên đặt trên tảng đá lên, bóp haicái, rồi đắp lên miệng vết thương của Lâm Hề. “Nhưng mà yên tâm, trước khi tựtay giết chết Tử Thần, mạng của cô sẽ không mất đâu.”
Cảm giác lá cây ướt át lạnh lẽo khiến cho Lâm Hề nhíu mày: “Đây là cái gì?”
Tự Diễm liếc mắt: “Thảo dược ở thế này cũng không biết à?” Anh ta kiêu ngạongửa đầu nói. “Biết chưa.” Giống như một đứa trẻ luôn háo thắng trong các cuộcthi đua.
Lâm Hề bĩu môi, quay đầu quan sát bốn phía xung quanh, nhìn thấy cây cốicao to và từng đám cỏ dại, cô vô cùng kinh hãi, nước cô lại có một nơi như thếsao! Nhưng vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-the/2994606/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.