Sau một hồi nấu nướng thìcũng ăn xong cơm chiều, Tạ Thục thản nhiên mở miệng nói: “Hôm nay hai vị muốnngủ ở đây sao?”
Đây đúng là câu mang ý đuổikhách. Lâm Hề lập tức khẩn trương nhìn Vô Song, chỉ sợ anh vì một câu nói bấthòa đó mà cãi nhau với mẹ cô, nào ngờ ánh mắt của anh lại nhìn Tô Tây, Tô Tâygật gật đầu, anh nói vắn tắt: “Không, giờ đi đây.” Nói xong thả đôi đũa xuống,đứng dậy liền rời đi, cũng không nói tạm biệt với Lâm Hề.
Kỳ thật trong lòng Vô Songrất tức giận, tính tình của anh như vậy…
Tô Tây đứng dậy hơi cúi đầuchào Tạ Thục, xem như nói lời từ biệt, sau đó đi theo Vô Song ra cửa. Thấy bọnhọ ăn ý một cách kỳ lạ như vậy, trong lòng Lâm Hề không biết bị cái gì đè nặngmà buồn bã.
Tạ Thục nhìn Lâm Hề một cái:“Mẹ làm như vậy là vì để sau này con không bị uất ức.” Lâm Hề gật đầu, Tạ Thụclại hỏi: “Trên vai sao lại bị thương? Lại bỗng nhiên bị thương như vậy sao? Cócần đi bệnh viện không?”
“Không có việc gì, chỉ nhìnhơi đáng sợ chút thôi. Mẹ, con đi rửa chén đây.”
Nhìn theo bóng dáng con gái,Tạ Thục rất đau lòng, đứa con này từ nhỏ đã nhát gan, bây giờ lại thích mộtngười như vậy, không biết đã chịu bao nhiêu uất ức. Ngày mai bà phải quay vềcông ty, chờ bà đi rồi… Tưởng tượng đến đó, Tạ Thục nhất thời cảm thấy khôngthể để con mình bên cạnh một người như vậy.
“Hề Hề, ngày mai cùng đi vớimẹ có được không? Chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-the/2994611/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.