- Có điều, ai lần đầu gặp nhau lại khiến người khác cảm thấy đau lòng? -
.
Sau vài hôm vắng mặt, Kỳ Dương cũng đã đi làm lại. Anh giữ đúng lời nói với Hạ An, thường xuyên lui lại đưa đón cô đi làm.
“Nghe bảo em sắp sửa thi à?” Anh vừa lái xe chở Hạ An về vừa hỏi chuyện.
“Đúng rồi, hai tuần nữa.”
Cứ mỗi lần đến mùa thi thì đám sinh viên cô cứ như đang chạy nước rút với thời gian. Đi làm bận rộn nhưng trong tâm trí cứ sôi sục lên vì lo lắng.
“Vậy có cần anh cho nghỉ để ôn không?”
“Không sao, anh cắt bớt ít giờ là em mang ơn rồi.” Hạ An biết nếu cô nghỉ thì đồng thời người khác sẽ phải tăng giờ để làm thay, ai cũng thi chứ không chỉ mình cô.
“Được.”
Đến nhà rồi.
Phía trên lầu sáng đèn, cô thấy thấp thoáng bóng dáng của bác Mi bên cửa sổ đang trò chuyện điện thoại với ai đó.
Kỳ Dương xuống mở cửa xe cho Hạ An.
“Cám ơn anh đã đưa em về. Tí ngủ ngon nhé!”
“Đây là đặc ân anh dành cho nhân viên ưu tú của mình nên không cần khách sáo như vậy.” Anh cười nhẹ, đôi mắt hóa âu yếm nhìn cô.
Hạ An thấy thế bỗng khựng lại rồi cuối mặt xuống.
Cô thấy lạ và khó xử, mọi hôm anh ấy chỉ thả cô trước cửa, nói đôi ba câu rồi về. Tự dưng hôm nay như vậy, đã thế gương mặt lại chẳng phải như đang đùa giỡn bình thường với cô.
Con người này bình thường cũng chẳng phải dạng người hành động quá tuỳ tiện.
Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thanh/225302/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.