Trong hoàn ngay lúc này, Thừa Xuân đứng trước hai lựa chọn. Một là tin vào những lời Lưu Triết nói và hai là không tin vào nó.
Nhưng có vẻ phương án một sáng suốt hơn so với phương án hai. Nếu xảy ra chuyện gì thì một mình anh ta vẫn hơn là cả chục tên đang lấp ló kia. Thừa Xuân nhìn Lưu Triết với ánh mắt cầu khẩn. Và nói thẳng ra thì chính cô có phần nào diễn xuất trong lúc này để hi vọng tăng khả năng được cứu.
- Tôi tin anh! Nhưng làm thế nào để chúng ta thoát đi.
Lưu Triết nở nụ cười nhạt. Nụ cười ấy hiện diện trên khuôn mặt khá điển trai của anh lại tỏa ra một luồng ánh sáng cuốn hút.
Anh chợt nắm lấy tay cô, cái siết tay thật chặt làm cho tim cô bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Ngay giờ phút này cô cảm giác không còn nổi sợ hãi nữa, Lưu Triết như chiếc phao xuất hiện giữa dòng sông sợ hãi cứu vớt cô khỏi sự giãy giụa. Anh ta cho cô một cảm giác an toàn đến lạ thường.
Đột ngột giọng nói trầm khàn của Lưu Triết chợt vang lên, làm tim cô trở nên đập nhanh liên hồi.
- Yên tâm. Mọi chuyện để tôi lo! Cô chỉ việc đi theo tôi.
Đó như một lời hứa chắc nịt cho sự an toàn của Thừa Xuân.
Lưu Triết nắm tay Thừa Xuân kéo cô lại phía chiếc motor của anh. Không biết từ đâu ra mà anh có thêm một chiếc mũ nữa mà đã đội lên cho cô. Chiếc mũ 3/4 vừa khít đầu Thừa Xuân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-sang-co-xuan-ve-chang/2894677/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.