Chương trước
Chương sau
Trần Thiên Vũ lẳng lặng nghe Lý Nhất Đình phân tích, trình bày về sự tồn tại của bàn tay vô hình kia. Rõ ràng rằng bàn tay Như Lai đang đứng sau màn hô mưa gọi gió kia không phải là Đường Đông Châu quanh năm ăn hối lộ, cũng không phải là Ôn Cửu Lâm giết người như ngóe, không thể là Liễu Nghệ say mê nghiên cứu, không ngại vơ vét tiền bạc thay Đường Đông Châu, lại càng không thể là Chu Văn Cảng có lòng hiếu kỳ rất nặng với tất cả mọi thứ, càng không thể là Đường Thanh vốn đơn thuần như một tờ giấy trắng. Vậy thì sẽ là ai? Lẽ nào là Mạnh Tiêu đã chôn thây trong ao cá? Anh ta muốn dùng cái chết để kêu gọi chính nghĩa sao…

Trần Thiên Vũ không nói gì, ánh mắt của ông lấp lóe không yên.

“Em dám khẳng định tuyệt đối không phải là Mạnh Tiêu đã chết kia dẫn dắt em vạch ra tầng sương mù dày đặc để bắt thủ phạm.” Cuối cùng, Lý Nhất Đình tổng kết như vậy: “Em cảm thấy dường như người này vẫn luôn ở bên cạnh em. Mỗi lúc em bị hoang mang thì người này lại chỉ điểm đúng lúc cho em… Người có bàn tay thần thánh này nhất định là một người còn sống.”

Trần Thiên Vũ đột nhiên cười lên, nói: “Lẽ nào cậu đang nói tới tôi sao?”

Lý Nhất Đình không khỏi cũng cười: “Anh muốn dẫn dắt em mà còn cần trốn ở sau màn à…”

Trần Thiên Vũ đùa giỡn, nói: “Vẫn chưa kết thúc đâu, cậu cẩn thận nghĩ lại xem, còn có ai cần phải trốn ở sau màn nữa không? Thế thì người đó nhất định là bàn tay thần làm cậu phải sùng bái không thôi.”

Trần Thiên Vũ thấy Lý Nhất Đình vẫn còn đang mù mịt, ông nhắc nhở: “Nếu hung thủ vẫn chưa lộ diện hoàn toàn thì việc kẻ đó vẫn trốn sau màn có thể thông cảm được. Hiện giờ, sự thật đã rõ ràng rồi thì sao người này vẫn phải trốn trốn tránh tránh chứ?”

Trong nháy mắt, đầu óc của Lý Nhất Đình đã sáng suốt lên.

Cái ông què chết tiệt này, thật không hổ là người lắm mưu mẹo.

***

Xưởng sửa chữa thuyền đánh cá vẫn yên tĩnh như trước, dường như nơi này vốn không cần phải làm việc vậy.

Chí ít, khi nhóm bốn người Lý Nhất Đình đến đây, xưởng sửa chữa không có bất cứ tiếng động nào. Nơi này là chỗ mà Chu Văn Cảng đã tới, cậu ta tìm kiếm ở đây khắp một đêm mà vẫn không phát hiện ra bí mật của nơi này, như vậy thì rốt cuộc bí mật đó được che giấu ở đâu?

Toàn bộ xưởng sửa chữa thuyền đánh cá rộng không quá một trăm mét vuông, thứ lộ liễu nhất chính là những nhà kho chồng chất các tấm ván với độ dày không giống nhau. Mà chiếc thuyền đánh cá nhỏ bị bỏ đi vẫn đang neo ở gần chỗ gia công. Phòng đa năng đối diện với nhà kho cũng chỉ có hai, ba gian, ngoại trừ trên đất có mùn cưa hơi ẩm thấp ra thì gần như không có bất cứ thay đổi nào.

Nơi này sẽ có đầu mối gì? Trong lòng Lưu Tử Thần cũng rất nghi hoặc.

Nhưng nhìn dáng vẻ hai người đàn ông giống như đang mang chí lớn, chị không nhịn nổi nữa.

“Rốt cuộc thì hai người muốn đi làm gì? Đào ba tấc đất lên à.” Chị hỏi.

Lý Nhất Đình cười, nói: “Em có nhớ lúc đó không, lúc anh nói sẽ đưa em đi xem một chuyện thú vị ấy?”

Lưu Tử Thần xì một tiếng, nói: “Làm gì có cái gì thú vị… Đĩa bay rất thú vị thì mấy anh một mực không cho em đi, rốt cuộc các anh có ý gì thế.”

Lúc này, Trần Thiên Vũ lại đứng về phe Lý Nhất Đình, ông cười khẽ, nói: “Tử Thần, lần này thì Nhất Đình không lừa em đâu. Thật ra lần trước cũng có chuyện rất thú vị, chỉ là bọn anh không phát hiện ra mà thôi.”

Lưu Tử Thần có hơi ủ rũ, nói: “Đúng thật là, cứ làm ra vẻ bí ẩn.”

Chị không nói gì nữa, chỉ đi sát theo bọn họ tới xưởng sửa chữa nho nhỏ này, mùn cưa xốp mềm tuy ẩm ướt nhưng đạp lên vẫn rất thoải mái, thế nên chị cũng vui vẻ lên.

Tuy xưởng sửa chữa không làm việc nhưng đúng như đội trưởng Ngô nói, luôn có người trực ban 24/24. Thật trùng hợp, hôm nay là ban của đội trưởng Ngô, thế nên lúc gã nhìn thấy ba khuôn mặt quen thuộc này thì không buông lời mắng nữa mà mỉm cười, tiến lên đón.

Hứa Kinh Nam thuận miệng hỏi: “Hôm nay, mọi người không làm việc à?”

Đội trưởng Ngô thở dài một cái, nói: “Công nhân về nhà đón Tết rồi, bây giờ vẫn chưa trở lại.”

Hứa Kinh Nam ngạc nhiên, nói: “Sao vậy, lúc này cũng đã qua tháng hai Âm lịch rồi, bọn họ không quay lại làm thì có phải là không định làm nữa hay không?”

Đội trưởng Ngô rõ ràng có hơi chán nản, gã lần lượt đưa thuốc lá cho mấy nam cảnh sát rồi than thở: “Có thể các ông không biết, vào thời đại này, càng ngày càng ít người đồng ý đi làm những công việc cực khổ này. Có tiền cũng không thuê được người, ông nhìn mấy tấm ván đóng thuyền này đi, tấm nào cũng không rẻ, nhưng lại không có ai làm, chê bẩn, chê mệt.” Hình như gã đang hơi bất bình thay cho ông chủ.

Trần Thiên Vũ mở miệng, nói: “Ông chủ của các cậu là ai thế, ông ta không lo à?”

Đội trưởng Ngô cười, nói: “Ông chủ cũng là người địa phương chúng tôi, trong nhà có khoản tiền đền bù phá dỡ, ông ta lười phải hỏi tới khoản kiếm tiền nhỏ nhặt này. Mỗi ngày đều ở nhà pha trà, có người làm thì kiếm thêm được chút tiền, không có ai làm thì mặc kệ, vật liệu cũng đâu hỏng được. Chỉ khổ cho đám anh em chúng tôi, ở đây trông giữ giữa rừng núi hoang vắng này cho ông ta. Trong ấn tượng của tôi, nơi này đã không hoạt động ít nhất nửa năm rồi.”

Lý Nhất Đình dò xét xung quanh sơ qua một lượt, đúng thật là không có dấu hiệu hoạt động, ông không tiếp tục kiểm tra mà nói đùa: “Cầm tiền lương là được, ở đây trông cũng nhàn nhã.”

Đội trưởng Ngô gật đầu bày tỏ đồng ý: “Chuyện này cũng đúng.” Gã không tiếp tục cãi cố nữa: “Ở đây trông coi còn có phụ cấp, việc cũng không nhiều, đúng là rất tốt.”

Trần Thiên Vũ đột nhiên nói: “Một, hai tháng gần đây, các cậu có phát hiện động tĩnh gì lạ không?”

Rõ ràng là đội trưởng Ngô không hiểu động tĩnh lạ là có ý gì, gã nói: “Thỉnh thoảng có mấy tên trộm vặt tới đây, thấy có nhiều camera với có người trực ban nên đều không dám vào trong.”

Lý Nhất Đình chợt nảy ra một ý nghĩ, ông hỏi: “Sao cậu không nuôi chó ở đây? Tôi thấy nhà dân xung quanh đây, nhà nào cũng nuôi chó. Nếu như có người lạ đến, có chó không phải tốt hơn sao. Các cậu còn có thể yên tâm ngủ ngon nữa.”

Đội trưởng Ngô hình như có nỗi khổ khó nói, lúc lâu sau mới nói: “Ông chủ không cho nuôi, nói rằng nếu nuôi chó thì còn nuôi bọn tôi làm gì.” Lúc gã nói lời này dường như khá tức giận.

Bốn người bật cười, nói thế chẳng phải là coi những người bảo vệ này như chó sao, nhưng cách nghĩ của ông chủ thì ai có thể hiểu được? Chẳng qua, không có ông chủ như thế này thì chắc công nhân rất khó có thể tìm được chỗ để đi làm.

Đội trưởng Ngô chủ động dẫn Lý Nhất Đình đi dạo xung quanh để tra xét một lượt. Lý Nhất Đình đề nghị đi vào phòng gác để xem, đội trưởng Ngô có hơi do dự. Đây là trụ sở tư nhân, cho dù là nơi làm việc nhưng ít nhiều vẫn hơi bừa bãi, hoặc là có đồ cá nhân.

Trần Thiên Vũ ngăn cản, nói: “Nhất Đình, chuyện đó thì thôi, chúng ta chỉ tới xem qua thôi, hà tất gì phải vào phòng người khác chứ.”

Đội trưởng Ngô nghe được câu này thì lại hùng hồn nói: “Chúng ta cũng được coi như một nửa đồng nghiệp, nếu trong lòng các ông còn việc gì nghi ngờ thì đừng đến tay không, vào đi.” Gã lại chủ động đưa ra lời mời.

“Tôi đi pha một ấm trà nhé.” Đội trưởng Ngô vô cùng nhiệt tình, nói xong bèn cầm ấm nước đi sang phòng bên cạnh để lấy nước.

Lý Nhất Đình nhanh chóng xem lướt qua tình hình bên trong, rất đơn sơ, gần như trống rỗng, chỉ có một cái giường và một bàn làm việc, trên bàn có màn hình camera giám sát theo dõi, còn có một bộ trà nước nhỏ làm từ trúc, rộng khoảng ba mươi centimet, vừa đủ dùng.

Nhưng cũng may mà không gian bên trong khá rộng rãi, ngồi năm người vẫn thừa sức. Chiếc giường kia có vẻ cũng lớn hơn nhiều so với phòng trực bình thường.

Đội trưởng Ngô quay lại rất nhanh, gã lấy ra một túi lá trà bình thường ở trong ngăn kéo, ấm nước đã được đặt vào máy đun để đun nóng, phát ra tiếng nước ục ục.

***

Lưu Tử Thần không mò ra được ý định của bọn họ, lẽ nào chuyện thú vị chính là đến tìm đội trưởng Ngô để uống trà? Trông dáng vẻ lúc này thì hình như mấy người còn uống rất vui vẻ, vừa nói vừa cười, căn bản không biết vì sao lại đến đây.

Chị rốt cuộc không nhịn được nữa, bởi vì chị đã phát hiện đội trưởng Ngô đang định đưa thuốc lá cho bọn họ. Bọn họ đang định hút thuốc ở trong phòng đây mà, còn không để ý là trong phòng còn có phụ nữ nữa.

Chị hơi nhíu mày, mấy người coi như không nhìn thấy, trong lòng Lưu Tử Thần có hơi kỳ quặc, bình thường thì Trần Thiên Vũ không hay như thế, nhưng chị vẫn mở miệng, nói: “Đội trưởng Ngô này, bình thường lúc các anh trong ca trực cũng hút thuốc, uống trà ở đây sao?”

Đội trưởng Ngô quay đầu lại mới phát hiện chị vẫn chưa lên tiếng, dường như bị lạnh nhạt: “À quên mất, quên mất, vậy chúng tôi không hút nữa, có phụ nữ ở đây mà.” Gã chủ động dập thuốc trước, hai người khác lại không làm bất cứ hành động gì.

Lưu Tử Thần âm thầm thấy kỳ quái nhưng vẫn tiếp tục nói: “Đội trưởng Ngô, nếu các anh trực 24/24 thì tại sao có cái bè nhỏ cập vào bờ mấy hôm trước mà các anh không phát hiện ra thế?”

Rõ ràng là đội trưởng Ngô không hiểu, chỉ là có hơi nghi ngờ nhìn về phía Lý Nhất Đình.

Lý Nhất Đình cười ha ha: “Cảnh sát Lưu của chúng tôi rất cẩn thận. Đội trưởng Ngô không ngại thì cứ suy nghĩ kĩ một chút xem nên trả lời thế nào.”

Đội trưởng Ngô cũng cười lúng túng: “Thật ra ấy mà, ông nói xem, ông chủ không có mặt, bình thường dù chúng tôi có trách nhiệm ở nơi này, có lúc cũng lén lười biếng, không thể thật sự 24/24 giờ đều nhìn chằm chằm một đống gỗ nát được, các ông nói xem có phải không? Hơn nữa, chỗ này còn có máy camera giám sát nữa... Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chúng tôi xem lại băng giám sát cũng biết mà.”

Nhưng Lưu Tử Thần đã bắt đầu hỏi dồn thì đương nhiên sẽ phải hỏi tận cùng: “Bình thường các anh có xem băng giám sát không thế, anh không phát hiện bình thường vào buổi tối, hay có bè nhỏ rời khỏi nơi gia công này à? Không thấy có người cao, gầy đi tới nhà kho chỗ các anh hay sao? Sao có thể có chuyện đó được.”

Bị hỏi như vậy, đội trưởng Ngô ngẩn ra.

Cuối cùng, Lý Nhất Đình mới khẽ thở dài, ông vội trả lời giúp: “Chuyện này không phải quá đơn giản hay sao, giám sát cũng không phải vạn năng, vẫn có góc chết mà. Hơn nữa, chỉ cần không mất đồ là được, ngày ngày tua băng giám sát làm gì, nào có ai rảnh rỗi buồn chán đến thế?”

Đội trưởng Ngô như trút được gánh nặng mà gật đầu phụ họa, đối phó với phụ nữ thì có lúc dù mình có lý cũng không nói được.

Trần Thiên Vũ đột nhiên nói xen vào: “Đương nhiên cũng có thể là bọn họ cố ý không nhìn thấy, chuyện đó cũng khó nói lắm.”

Đội trưởng Ngô còn chưa hiểu ý của Trần Thiên Vũ thì Lưu Tử Thần đã ngạc nhiên nói: “Cố ý không nhìn thấy, vì lý do gì? Không phải bọn họ ở đây để trực ban hay sao?”

Trần Thiên Vũ cười, nói: “Đúng là cô gái ngốc, chuyện này còn chưa rõ hay sao, không chừng những người trực ban này là đồng bọn đấy, cũng khó nói lắm.”

Lúc này, đội trưởng Ngô đã rõ ý đồ thật sự của mấy người này khi người xướng, người họa như thế rồi, gã không khỏi sốt ruột nói: “Mấy vị cảnh sát, các ông đang nói linh tinh gì thế? Sao chúng tôi có thể làm nội ứng cho người khác được chứ? Đây là chuyện sỉ nhục nhân phẩm. Tuy mấy anh em cấp dưới của tôi là được tuyển dụng vào nhưng bọn họ đã theo tôi gần mười năm rồi, bọn họ là loại người gì, tôi biết rất rõ.”

Cuối cùng, Lý Nhất Đình lạnh lùng nói: “Chính là vì thế, nên nếu như là do cậu giao cho bọn họ phải làm như thế thì sao? Vậy thì chẳng phải càng nghe gì thì làm nấy hay sao.”

Trong phòng lập tức rơi vào yên tĩnh, Lưu Tử Thần cũng cảm thấy hơi lúng túng. Chuyện nghi ngờ này có phải đã hơi gượng ép rồi không, thậm chí, chị còn hơi hối hận vì lúc nãy đã hỏi dồn tận gốc rễ.

Thế nên, chị đề nghị: “Hay là chúng ta đi về trước đi. Em thấy đội trưởng Ngô đã bị các anh dọa đến mức sợ mất vía rồi.”

Trần Thiên Vũ thản nhiên nói: “Em cảm thấy chúng ta có thể về được hay sao? Anh nghĩ có khi trong lòng đội trưởng Ngô lúc này đã động ý muốn giết chúng ta rồi đấy!”

Lúc này thì không chỉ Lưu Tử Thần sửng sốt mà cả người đội trưởng Ngô cũng cứng đờ.

Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.