Khi Ôn Cửu Lâm trở lại ba căn “biệt thự nhỏ” này một lần nữa thì đã vào khoảng chín giờ sáng.
Từ sau khi xảy ra án mạng trước cửa nhà, ngoại trừ đến đồn cảnh sát để tiếp nhận điều tra ra, ông ta chưa từng trở lại nơi này mà tìm đủ loại lý do để tới nơi khác lánh tạm, đề phòng rước họa vào thân.
Bây giờ, khi nhìn mấy căn nhà trệt quen thuộc này, ông ta chỉ thấy cảm khái vô cùng. Đi vào trong nhà, bên trong phòng còn phảng phất mùi thơm, đây là thứ mùi thơm làm ông ta hoàn toàn điên cuồng, đắm chìm, mất khống chế, cũng là loại mùi hương làm ông ta thấy hạnh phúc, yên bình, thỏa mãn.
Ông ta xác định người phụ nữ này mới là vợ của mình, là tình yêu cả đời. Còn mụ già mặt mũi nhăn nheo ở quê nhà kia, tuy không đến nỗi nào nhưng ông ta hoàn toàn không thể chung thủy với bà ta được. Trong cuộc đời của ông ta, từ đầu đến cuối, bà ta chỉ là một người xa lạ mà không thể nào ly hôn được mà thôi.
Người thân ở quê nhà và cả cha mẹ ông ta chỉ thừa nhận người phụ nữ kia, mà bản thân Ôn Cửu Lâm lại chỉ thừa nhận người phụ nữ này, thế nên cả hai người phụ nữ ấy đều là người đàn bà của ông ta.
Người phụ nữ kia có thể bị vứt bỏ như một chiếc giày rách, nhưng vì người phụ nữ này, ông ta không chỉ kiếm thêm nhiều tiền mà còn không ngần ngại giết người, huống chi là chồng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2418953/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.