Tàu hàng Lê Sa Hào lại một lần nữa đi qua Tam giác Rồng, nhưng trong lòng mọi người lúc này không còn bất cứ cảm giác sợ hãi nào nữa. Tam giác Rồng vốn dĩ rất đẹp, hiện giờ hình như lại càng đẹp hơn. Từ nay về sau, các thuyền hàng qua lại chỉ cần chú ý tới việc bị bão lốc tấn công. Khu vực biển khiến người ta nghe tên mà sợ mất mật này đã không còn quá nhiều nguy hiểm vô danh nữa.
Con đường quay trở lại yên bình lạ thường, nước biển cũng loang loáng kỳ dị giống như một dải lụa đang chúc mừng chiến thắng trở về vậy. Có lẽ ông trời thích phụ họa cho tâm trạng của mọi người nên ngay cả Vạn Vĩnh Khôn vốn luôn bị say sóng nhưng hôm nay lại thấy thoải mái, đầy sức sống không khác gì bình thường. Anh đang nhàn nhã hưởng thụ ánh sáng mặt trời buổi chiều, nói chuyện câu được câu chăng với các anh em đặc công và cảnh sát biển đã cùng trải qua sinh tử với các thám tử Bắc Đình.
Con thuyền tách đôi làn nước tạo thành những cơn sóng gợn dao động sang hai phía của mạn tàu, ngay khi tạo thành đỉnh sóng thì nó lại bập bềnh một cách quỷ dị rồi tạo ra một đỉnh sóng với nếp gấp như tơ lụa, sau đó chợt lóe lên ánh sáng vàng chói mắt. Ánh sáng này lấp lánh trong mắt của Trần Thiên Vũ làm ông hứng thú, kiên nhẫn theo dõi sự rực rỡ này. Quả nhiên, mấy phút sau lại có một tia sáng vàng lóng lánh lướt qua mắt ông.
Lưu Tử Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417436/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.