Lý Nhất Đình uống say, say đến mức không biết trời đất, say mức đến không sao nói rõ được.
Loại rượu Thiệu Hưng này, vào miệng đúng là miên man đậm đà dài lâu, mùi thơm ngát xông vào mũi, còn mang theo một vị ngọt nhàn nhạt. Nhưng ngấm vào cơ thể lúc nào không hay, như dời non lấp biển, làm người ta không thể ngăn cản, có lẽ giống như một loại tình cảm nào đó vậy.
Ông nằm nghiêng trên một chiếc ghế dài ở trong công viên, trong tay cầm “Bích Hải Tử Diên”, cảm thụ sự ấm áp mà viên bảo vật hiếm có này truyền đến. Không biết vì sao, trong lòng của ông không phiền muộn quá nhiều, chỉ là suy nghĩ lướt nhanh như gió, khiến ông không tự chủ được nhớ tới rất nhiều người và rất nhiều chuyện, cũng cảm khái rất nhiều.
Lý Nhất Đình thuộc về dạng người uống càng nhiều thì càng tỉnh táo, chẳng qua, hôm nay ông muốn say mà thôi.
Trần Thiên Vũ thì vẫn như thường ngày, vẫn cực kỳ tỉnh táo, ông vốn không thích uống rượu, nãy giờ cũng chỉ uống một chén nhỏ. Lúc này tự mình lấy ra một điếu thuốc châm lên, sau đó chậm rãi bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Lý Nhất Đình có thể cảm giác được có người đến gần, nhưng ông không có phản ứng gì cả.
“Sao thế, không vui hả?” Trần Thiên Vũ thản nhiên nói: “Nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên tôi thấy cậu có tâm sự nặng nề thế này... Thật sự say rồi sao? Được rồi, say một chút cũng rất tốt.”
Lý Nhất Đình vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417433/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.