Mũi tên kèm theo bọt nước, cũng thật tuyệt đẹp.
Cái mũi tên đỏnho nhỏ, chưa hại người mà đã đỏ như máu, vừa xuất thủ là đã tựa mộttrường diễm tuyệt, cho dù bị nó xuyên thấu thì bất quá cũng là mộttrường diễm tuyệt!
Cái mũi tên đẹp đẽ như vậy!
Tên đigiữa chừng, còn làm như tình nhân thỏ thẻ với nhau, phương vị giao hoán, mũi bên trái đang nhắm vào mắt phải, mũi bên phải đang nhắm vào mắttrái, bây giờ lại đổi hướng!
Phương Phương vừa phóng tên ra xong, cũng cảm thấy mình hạ thủ quá ác liệt!
Nhiều lắm, chỉ đui đi một con mắt của y cũng là quá...
Dáng điệu của Hoa Điểm Nguyệt cũng vẫn còn như thế.
Y vẫn còn tựa hồ như không thấy thân hình lõa thể của Đường Phương.
Y vẫn còn như chẳng chú ý gì đến hai mũi tên nhỏ đang muốn hôn vào cặp mắt của y.
Nhưng gương mặt y đang lộ vẻ gì đó như tỉnh ngộ ra.
Đường Phương mềm lòng, cơ hồ muốn la lên: "Mau tránh đi, nếu không là thành kẻ mù đó!"
Có điều tiếng la của cô làm sao kịp cho được hai mũi tên?
Hai mũi tên đỏ nhỏ nhỏ kia đang khoe cái tốc độ diễm tuyệt của nó!
Chính ngay lúc đó, vèo vèo hai tiếng, trong ống tay áo bên phải bên trái củaHoa Điểm Nguyệt, bỗng có một tia sáng vàng lóe lên, mũi tên vốn đang xẹt lại, thình lình bật lên giữa không trung, bộc bộc, rớt về mé bồn tắmcủa Đường Phương.
Ánh kim quang lại trở về ống tay áo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-nhat-chien/1948323/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.