Đường Phương nhoẻn miệng cười nói: "Anh lại đây đấy à".
Trái tim của Từ Vũ lại đang bay bỗng lên.
Y ráng trấn áp tâm thần, nói: "Đường cô nương, tôi lại đây, thật ra là có chuyện muốn nói cho cô biết...".
Đường Phương cười thật tươi liếc về phía y: "Dĩ nhiên là anh có chuyện nói với tôi, nếu không thì lại đây làm gì nhỉ?"
Từ Vũ liếm vành môi khô khan của mình một cái, y đang kiếm lời để bắt đầu, mà xem ra còn muốn hung hiểm hơn cả chọc ghẹo một con sư tử :
"Chuyện như thế này, tôi được Đường Bi Từ tiền bối nhờ" bỗng nghe có giọng nóithật hiền từ bên ngoài hàng dậu vang lên: "Ngươi lại đây nằm vùng, còndám đem Thập Lục ca của ta kéo vào đó sao?"
Rồi có thêm một giọng khác thật nóng nảy vang lên: "Còn lăng nhăng gì nữa? Đem bắt hắn trói lại thôi!"
Hai người đang nói đó, một là Đường Nã Tây (lão ta đang gãy mấy móng taycáu ghét),một là Đường Đường Chính (lão ta giống như một con hổ đang bị đốt cháy cái đuôi),nhất tề từ bên ngoài, hộc tốc xông vào.
Lúc bọn họ bước vào đó, người ta bèn có ngay cảm giác, cái khí thế "ép bức" đó.
Từ Vũ hoảng hốt nhìn về phía Đường Phương.
Đường Phương đắc ý dương dương nói: "Xem kìa, ta đã phát hiện ra ngươi ở đâynằm vùng từ lâu. Chính là ta đã thông tri cho Đường thúc thúc đó".
Từ Vũ cảm thấy như trong người cách lên một tiếng, có thứ gì đang vỡ tanra, cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-nhat-chien/1948321/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.