Nhưng Từ Vũ thì quên chẳng nổi. 
Từ Vũ cái lần đầu gặp Đường Phương đó, y đã thấy trước hết đóa hoa. 
Cánh hoa màu trắng như năm ngón tay tựa vào ly ngọc, bất quá y phát hiệnngay sau đó, đấy chẳng phải là hoa, chẳng những vậy, vốn là những ngóntay. 
Đường Phương lúc ấy đang với tay lên ngắt một đóa hoa trắng. 
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua lá cây, ánh lên gương mặt của Đường Phương,lưu động những tia sáng, như những tình tiết thời thơ ấu khó quên, vẻmặt con nít mà anh khí của Đường Phương, cặp mắt phân minh rõ ràng nhưsông trắng núi đen, cạnh bên bờ môi là hai cái má lúm đồng tiền ngonngọt. 
Bướng bỉnh và giận hờn vui sướng cùng dung hòa vào một nơi, nhưng đấy là một gương mặt phân minh rõ ràng hoa dung như nước! 
Sau này hồi tưởng lại, Từ Vũ mới hiểu được như thế là diễm tuyệt! 
Vì đã thấy cái diễm kiều kinh dị đó, Từ Vũ cảm thấy mình về sau chẳng xoay trở gì được nữa, y cũng chẳng cần phải xoay trở: cổ chi vũ giả (ngườimúa thủa xưa),cái hoa dung năm xưa, làm sao người ta có thể quên được? 
... 
Từ Vũ vĩnh viễn không muốn xoay trở nữa. 
Nhưng Đường Phương không hề biết mình sẽ làm đàn ông cảm thấy diễm tuyệt. 
Bởi vì cô là đàn bà. 
Đàn bà rất ít khi bị đàn ông diễm tuyệt. 
... Thật ra, đàn ông tối đa cũng chỉ làm người ta mê luyến, sùng bái, động lòng, nhưng rất ít khi làm người ta diễm tuyệt. 
Chính 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-nhat-chien/1948325/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.