Chương trước
Chương sau
Dương Liên Đình cẩn thận đặt Đông Phương Bất Bại ở trên giường, trong lòng, trong mắt chỉ còn lại có Đông Phương Bất Bại, căn bản không có để ý tới vì sao mấy người kia không vọt vào phòng phòng nhỏ.
Lúc Bình Nhất Chỉ chạy tới, chỉ thấy mấy cổ thi thể nằm trước cửa, đều là thất khiếu đổ máu mà chết. Bình Nhất Chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, bọn họ trúng “Bách độc phấn” mà hắn nghiên cứu chế tạo ra. Đáng thương đám người này ngay cả chính mình vì sao bị trúng độc cũng không biết, liền đã chết như vậy. Mà bột phấn này, là Đông Phương Bất Bại tung ra lúc Dương Liên Đình ôm Đông Phương Bất Bại chia ra khoảng cách hai bên. Làm Liên đệ của hắn bị thương, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Bình Nhất Chỉ vừa vào nhà, liền gặp Dương Liên Đình không biết làm gì ngồi ở bên giường, gấp đến nỗi giống như con kiến bò trên chảo nóng, gắt gao nắm tay Đông Phương Bất Bại. Mà Đông Phương Bất Bại sắc mặt tái nhợt, cắn chặt răng lại, trên trán là hạt hạt mồ hôi, cuộn tròn thân mình nằm trên giường, một bàn tay che ở bụng, tình huống tựa hồ thật không tốt.
Dương Liên Đình vừa thấy Bình Nhất Chỉ, liền giống như thấy cứu tinh vậy:
– Bình thần y, mau xem cho Đông Phương.
Bình Nhất Chỉ bắt mạch Đông Phương Bất Bại xong. Xoay người rút ngân châm hắn mang đến:
– Dương tổng quản, làm cho giáo chủ nằm yên.
Dương Liên Đình lập tức làm cho Đông Phương Bất Bại nằm yên lại, nhưng Đông Phương Bất Bại vừa động nhẹ một cái, đau đớn như xé rách liền đánh úp lại. Nhất thời Dương Liên Đình cũng không dám có động tác quá lớn:
– Máu. – Dương Liên Đình nhìn máu tươi trên tay mình nhìn hồng y bị ướt đẫm của Đông Phương Bất Bại, liền giật mình hoang mang lo sợ. Không, Đông Phương không có việc gì, không có việc gì…
– Không tốt. – Bình Nhất Chỉ lập tức đâm mấy ngân châm trên các huyệt vị quanh bụng Đông Phương Bất Bại. Làm lúc các huyệt lớn nhỏ trên bụng đều đâm đầy ngân châm, Bình Nhất Chỉ mới dừng tay xoa xoa mồ hôi hột trên trán. Sắc mặt Đông Phương Bất Bại cũng không có tái nhợt như vậy.
Đông Phương Bất Bại cố hết sức mở mắt ra:
– Liên đệ, thật xin lỗi.
– Đông Phương, cái gì cũng không cần nói. Hiện tại quan trọng nhất là bảo vệ tốt thân mình của ngươi. – Dương Liên Đình nhìn Đông Phương Bất Bại suy yếu, trong lòng đau đớn vô cùng.
– Bảo bối thế nào? – Đông Phương Bất Bại vô lực nhìn về phía Bình Nhất chỉ.
– Tạm thời đã được bảo vệ, sau này phải điều dưỡng thật tốt.
Tảng đá trong lòng Đông Phương Bất Bại cuối cùng cũng rơi xuống, mệt mỏi ngủ.
Dương Liên Đình cùng Bình Nhất Chỉ đi ra khỏi nhà:
– Thần y, tình huống của Đông Phương thế nào?
– Thai khí động mạnh. Cũng may giáo chủ nội lực thâm hậu, bằng không khẳng định là đứa nhỏ này sẽ không bảo đảm. Bất quá vì vậy, giáo chủ đại thương nguyên khí, sau này nhất định phải cẩn thận điều dưỡng.
– Phiền toái Bình thần y. – Dương Liên Đình tiễn bước Bình Nhất Chỉ, liền lập tức vào nhà canh giữ Đông Phương Bất Bại. Đông Phương, ngươi nhất định phải thật tốt!
Không biết qua bao lâu, Kí An tỉnh lại, phát hiện chính mình thật vô lực, cơ thể mẹ cũng vô cùng suy yếu. Kí An vừa tỉnh, Đông Phương Bất Bại cũng từ trong giấc ngủ say tỉnh lại.
– Đông Phương, ngươi tỉnh? – giọng nói của Dương Liên Đình có chút khàn khàn, trong mắt dày đặc tơ máu, lại lộ ra vẻ vui mừng.
– Ngươi đã ngủ hai ngày hai đêm rồi.
– Liên đệ, hại ngươi lo lắng. – Đông Phương Bất Bại hơi cúi đầu, nhìn nhìn bụng to ra, hay tay nhẹ nhàng vỗ về, may mắn bảo vối vẫn còn. Bảo bối, con có biết, lúc ấy trong lòng mẫu thân có bao nhiêu sợ hãi sẽ mất đi con. – Liên đệ, ta nhất định sẽ không lại làm bảo bối có sơ xuất gì.
Dương Liên Đình nhẹ nhàng thở dài một hơi, vuốt ve gương mặt tái nhợt của Đông Phương Bất Bại:
– Chăm sóc chính mình thật tốt, ở trong lòng ta, ngươi quan trọng hơn so với bảo bối.
Đông Phương Bất Bại dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Dương Liên Đình, tình huống càng ngày càng chuyển tốt. Nghe theo lời dặn của thần y Bình Nhất Chỉ, Dương Liên Đình thường xuyên dẫn Đông Phương Bất Bại đi ra ngoài dạo một chút, mỗi ngày đi vòng vòng tại tiểu viện ẩn cư ở thần giáo, lại không có nửa câu oán hận. Hắn nói:
– Đông Phương, vì ngươi, vì con của chúng ta, vì tương lai của chúng ta, tất cả đều đáng giá.
Đông Phương Bất Bại rúc vào trong lòng Dương Liên Đình, hết thảy đều do hắn quyết định. Hắn biết, lấy tình trạng hiện tại của hắn, căn bản là không thể giúp Dương Liên Đình cái gì. chuyện duy nhất có thể làm, đó là làm cho bảo bối bình an sinh ra.
Nhưng Kí An trải qua tình trạng đột nhiên lần trước, thân thể liền không được tốt lắm, luôn hữu khí vô lực. Do đó làm cho Đông Phương Bất Bại trong thời kỳ mới mang thai không có phản ứng không khoẻ nào ở tháng thứ sáu đã hoàn toàn xuất hiện. Choáng váng đầu, nôn mửa, vô lực…. Cuối cùng, ép buộc là Đông Phương Bất Bại, nhưng khổ cũng là Dương Liên Đình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.