Đến lúc được tám tháng, những phản ứng không khoẻ của Đông Phương Bất Bại đã biến mất hết. Kí An cũng khôi phục sức sống, tuy rằng thường thường sẽ đổi tư thế khác, nhưng tất cả đều là rất cẩn thận, tuyệt đối không ép buộc Đông Phương Bất Bại. Ngày vẫn trôi qua thản nhiên như trước, ấm áp mà lại phong phú…. 
Rốt cuộc Dương Liên đình cùng Đông Phương Bất Bại cũng chờ được đến tháng thứ mười, mỗi ngày Dương Liên Đình đều nhìn vào bụng Đông Phương Bất Bại vui vẻ một chút. Làm cho Dương Liên Đình vui sướng là, dường như bảo bối nghe hiểu lời hắn nói, lần nào cũng có phản ứng. 
– Đông Phương, ngươi làm nhiều y phục như vậy, bảo bối phải mặc đến năm nào mới hết a? – Dương Liên Đình nhìn một đống y phục tiểu hài tử cười nói. Từ lúc Đông Phương Bất Bại mang thai đã bắt đầu chuẩn bị y phục tiểu hài tử. Châm tuyến của hắn vốn rất nhanh, tốc độ xe chỉ luồn kim lại làm cho Dương Liên Đình sợ hãi than. Có một lần, hắn lấy kim chỉ Đông Phương Bất Bãi thường dùng thử một lần, kết quả ngay cả xỏ chỉ cũng không qua được, rối rắm hết một trận. 
– Vậy một ngày đổi một bộ y phục vậy. – Đông Phương Bất Bại mỉm cười nói. 
– Sao tiểu tử này lại tốt số như vậy a, ta nhìn xem đều ghen tị đỏ mắt. – Dương Liên Đình làm ra vẻ uỷ khuất. 
Đông Phương Bất Bại buồn cười nói: 
– Liên đệ, sao ta lại có thể quên ngươi được. – Sau đó đưa một bộ cẩm bào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-la-me-ta/177937/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.