Sau khi Kí An ngủ một giấc thật thoải mái, liền cẩn thận vươn eo một cái. Hắn vừa có một chút động tác nhỏ, Đông Phương Bất Bại liền tiện đà tỉnh dậy. Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng mở mắt ra, buồn ngủ mông lung vỗ về bụng:
– Bảo bối ngoan, lại cho mẫu thân ngủ thêm một lát. – Cẩn thận lắng nghe, thấy bảo bối không có động tĩnh gì, liền an tâm ngủ tiếp.
Đông Phương Bất Bại bị một âm thanh đao kiếm va chạm làm bừng tỉnh. Nhanh chóng đứng dậy bay ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Dương Liên Đình đang đánh nhau cùng vài người. Võ công của Dương Liên Đình chỉ xem như là trung đẳng thôi, giao thủ cùng vài người này, rõ ràng đang bị lâm vào hoàn cảnh xấu. Mà đám người kia lại chiêu chiêu đánh thẳng vào yếu điểm của Dương Liên Đình.
“Phanh” một tiếng, thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim Dương Liên Đình bị một cây tú hoa châm chặn lại. Nếu Đông Phương Bất Bại ra tay trễ vài giây, phỏng chừng Dương Liên Đình phải đi xuống báo cáo với diêm vương.
Nhiều năm qua, lần đầu tiên Đông Phương Bất Bại cảm thấy sợ hãi như thế, suýt chút nữa đã mất đi Liên đệ của hắn. Nhất thời vừa tức vừa vội, chỉ trong chớp mắt Đông Phương Bất Bại đã đi đến bên cạnh Dương Liên Đình:
– Liên đệ, có bị thương không? – Đông Phương Bất Bại xem xét Dương Liên Đình từ trên xuống dưới một lần, lúc nhìn thấy mấy đạo vết thương lớn nhỏ không đồng nhất trên người Dương Liên Đình, lửa giận “Tạch, tạch” cháy thẳng lên trên, lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-la-me-ta/177935/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.