Có lẽ phần thưởng lần này quá lớn, hiệu suất hành động bao vây tiễu trừ ma giáo cao bất ngờ, trong lúc Tô Diễm còn đang phân vân giữa việc dùng thuốc mê hay thuốc xổ, đã có người đến báo, đại quân tiêu diệt ma giáo ngày mai có thể sẽ đến Hắc Mộc Nhai. Nhíu mày, Tô Diễm đưa bao thuốc mê trong tay cho thuộc hạ, liền phất tay cho gã lui.
Giáo chủ đại nhân đặt miếng vải đang thêu dở xuống, nghiêng người ôm hông Tô Diễm, tựa cằm lên vai anh, cười nói: “Mấy việc nhỏ này đừng có để tâm, cùng lắm đến lúc đó ta giết hết là xong.” Khí thế ngạo nghễ thiên hạ nhìn lên phá lệ kinh diễm, thế nhưng…
“Một mình ngươi có muốn cũng giết không kịp, thế nên cứ dùng chút thủ đoạn thì vẫn đảm bảo hơn.” Tô Diễm thả lỏng dựa người ra sau, thân mình liền thuận thế gối lên đùi giáo chủ địa nhân, nghiêng đi, vùi mặt vào bụng y, ngửi đến hương khí thoang thoảng trên người y, thanh âm ám ách truyền đến, “Mấy tên đầu đàn toàn một lũ tiểu nhân âm hiểm, không đề phòng trước thì nguy.”
Quả nhiên thế giới hiện tại chính đạo là âm hiểm, ma đạo mới quanh minh sao.
Ngày hôm sau, một đám chính đạo nhân sĩ do Tả Lãnh Thiền cùng Nhạc Bất Quần cầm đầu chưa đến giờ thìn đã nghênh ngang tới chân Hắc Mộc Nhai, người bình thường đứng trông coi đã bị Tô Diễm điều về, lúc này trên bậc thang thật dài kia chỉ đứng một người, phong thần tuấn lãng, tay áo tung bay, nét cười ôn nhuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-nhu-tinh-chuong/2834735/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.