“Hoa Sơn Nhạc Bất Quần, xin lĩnh giáo Tô Diễm Tô tổng quản.” Nhạc Bất Quần bước ra vài bước, ôm quyền với Tô Diễm trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Nhưng hắn vừa nói ra đã có người bất mãn với hành động của hắn, kêu lên: “Nhạc chưởng môn, không phải là ngài sợ đấy chứ, đấu với tiểu tặc thì có nghĩa gì, mau chóng giết yêu nhân Đông Phương Bất Bại kia mới là phải!”
Nhạc Bất Quần quay đầu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng cũng đầy quả quyết, hắn ôm quyền với đám người phía sau trầm giọng nói: “Nhạc mỗ bất tài, không đủ sức nghênh chiến với Đông Phương giáo chủ, chỉ mong có thể giúp mọi người an toàn xuống núi.”
“Nhạc chưởng môn quá coi trọng yêu nhân này rồi! Vừa rồi Tả chưởng môn vì nhất thời sơ ý mới có thể…” Hiển nhiên còn có người nghĩ đến vị trí Ngũ nhạc minh chủ mà không cam lòng.
“Nhạc mỗ nguyên đeo tiếng xấu này, chỉ mong võ lâm chính đạo có thể bồi dưỡng sức mạnh, ngày sau lại nhổ tận gốc Nhật Nguyệt thần giáo.” Nhạc Bất Quần nói đầy những lời chính nghĩa, hy sinh vì nghĩa làm không ít người xúc động, đều tán thưởng tinh thần đại nghĩa sâu sắc này, chỉ là ở trong mắt Tô Diễm lại cảm thấy hết sức buồn cười.
Tô Diễm vòng qua Thượng Quan Vân chắn ở trước người mình, khẽ lắc đầu với giáo chủ đại nhân dù toàn thân tỏa ra khí thế sắc bén nhưng lại chỉ âm thầm nhìn anh, tùy tay rút một thanh trường kiếm, mũi kiếm chĩa xuống dưới. Anh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-nhu-tinh-chuong/2834736/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.