Trong ấn tượng của Bạc Băng, Ấn ChungThiêm luôn mặc Âu phục, mang giầy da bóng loáng, tóc không một chút rối. Nhưng Ấn Chung Thiêm trước mắt cô bây giờ, khiến người khác cảm thấychua xót. Anh ta gầy, xương hàm dưới gồ lên, mái tóc rối tung, nhìn quathì có thể thấy đã một thời gian dài chưa được tắm. Ấn Chung Thiêm không mặc áo khoác, chiếc áo sơ mi màu trắng được cởi hai cúc trong cơn gióthu lộ ra chút vẻ yếu đuối.
Diệp Chính Thần và Ấn Chung Thiêm cùngbước ra, trên người Diệp Chính Thần là bộ quân trang mà cô vừa là vàosáng nay, phẳng phiu như mới.
Đúng là mỉa mai, vô cùng mỉa mai.
“Chung Thiêm!” Bạc Băng đứng ở khu phố đối diện, vẫy vẫy tay, gọi Ấn Chung Thiêm.
“Tiểu Băng.” Ấn Chung Thiêm vừa thấy cô, liền kích động chạy đến, không buồn chú ý đến tín hiệu đèn xanh đèn đỏ.
Băng qua dòng xe cộ đông đúc ở ngã tư đường, Ấn Chung Thiêm đứng trước mặt Bạc Băng, dùng sức ôm cô vào lồng ngực.
Rõ ràng cô có rất nhiều lời muốn nói,nhưng lúc này, một câu cô cũng không thốt ra được. Bởi vì, đôi môi mềmmại của Ấn Chung Thiêm đang bao phủ lấy bờ môi của cô nhưng lúc này BạcBăng chỉ có duy nhất một cảm giác, đó chính là: Lạnh!
Diệp Chính Thần đứng ở khu phố đối diện, một chiếc xe chậm rãi chạy ngang qua làm cho thân ảnh của anh lúc ẩn lúc hiện.
Trong làn sương mù mênh mông, Bạc Băngvẫn có thể nhìn thấy rõ Diệp Chính Thần đứng trong gió, cả người anhcứng đờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-hoa-chuc-sat-vach/3054456/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.