Dùng xong điểm tâm, Bạc Băng ngồi trên xe của Diệp Chính Thần. Anh hỏi cô có muốn trở về bệnh viện hay không, Bạc Băng nhớ lại những lời mẹ cô dặn dò trước khi đi, cô liền lắc đầu.
Anh khởi động xe nhưng không nói đi đâu,Bạc Băng cũng không buồn hỏi. Hai người cứ sóng vai ngồi cạnh nhau,trong vài giây phút ngắn ngủi được ở bên cạnh nhau như thế này, đi đâuđối với anh và cô cũng không còn quan trọng nữa.
Chiếc xe SUV màu trắng vững vàng tiến vềphía trước, không giảm tốc độ nhưng cũng không chạy nhanh hơn, chiếc xetừ từ lướt qua từng con phố quen thuộc.
Bạc Băng không nói lời nào, cô nhớ đếnhôm cô đi thử áo cưới. Nếu cô nhớ không lầm, đây chính là chiếc xe đã đỗ bên ngoài cửa hàng áo cưới.
Không lâu sau, xe từ trong nội thành đãchạy đến một vùng ngoại ô hoang vắng, cuối cùng xe tiến vào một rừngcây. Cho đến khi phía trước không còn đường để đi, anh mới dừng xe lại.
Gió thu thổi vi vu làm lá trên những cành khô rụng tơi tả, tất cả gợi lên sự lạnh lẽo trong tận đáy lòng. Anhkhông nói lời nào mà bước xuống xe, ngửa đầu nhìn bầu trời lúc mờ lúctỏ, bóng cây loang lổ nhiều màu dừng trên gương mặt cô đơn của anh.
Bạc Băng bước đến, giẫm lên những chiếclá đã bị anh giẫm qua trước đó. Thế giới dường như chỉ còn lại cô vàanh, cùng những giọt sương sớm lóng lánh đọng lại trên lá cây khô úavàng.
Bạc Băng nghĩ nên nói câu gì đó để phátan bầu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-hoa-chuc-sat-vach/3054455/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.