Pháp sư già nua cười đến không khép miệng được, thong thả đổ thêm nước phép vào thùng:
" Chờ bán yêu kia gọi tên nữ pháp sư nữa là xong. Kikyo sẽ chính thức hồi sinh. Đến lúc đó đành phải vĩnh biệt cô bé rồi!"
Kagome suy yếu đến mức nói không ra hơi, cũng chẳng buồn đáp lại mụ ta. Nếu ngươi đã sớm biết kết quả sẽ ra sao, ngươi cũng sẽ chẳng có chút hứng thú nào ở đây tranh cãi vô ích.
Mụ pháp sư rất nhanh liền chạy ra phía sau bận bịu. Kagome chấp nhận sự thật nằm yên trong thùng gỗ, không có lãng phí sức lực như lần đầu tiên bị bắt.
Có bóng đen che đi ánh mắt trên đỉnh đầu nàng. Thiếu nữ miễn cưỡng mở mắt, phát hiện là người mới khi nãy còn đang ngồi ngoan ngoãn trên gò đất.
"....Kikyo? "
Thiếu nữ cười thảm một tiếng, một mình lẩm bẩm độc thoại: " Chúng ta kỳ thực rất giống nhau ni.... Đều là kẻ đáng thương ngốc nghếch chạy theo tình cảm của trái tim...."
" Ta tự hỏi năm đó nếu ngươi không được hồi sinh, có phải hay không trái tim của Inuyasha sẽ hoàn toàn thuộc về riêng mình thôi? Rồi ta lại nhận ra suy nghĩ kia thật ích kỷ...."
" Trái tim ta so với Kikyo quá đen tối.... Có phải vì vậy nên ông trời mới trừng phạt ta như vậy hay không? "
Khiến nàng một lần nữa gặp lại được Inuyasha, nhưng lại bắt đầu từ vị thế người xa lạ. Chỉ có thể tự mình gặm nhấm nỗi đau tương tư khổ sở không ai biết....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tu-hon-chi-nguyet-lao/2986597/chuong-47-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.