Chờ Mikazuki đau lòng xong, Tâm Kính của Inuyasha cũng đã được tu bổ hảo. Mỗ gia trưởng hai mắt đẫm lệ uông uông trừng Inuyasha, trừng đến tiểu cẩu cẩu dựng tóc gáy chạy mất mới chịu thu hồi tầm mắt. Jaken nơm nớp nhìn hắn, ngập ngừng hỏi:" Chúng ta quay về thôi chứ, Mikazuki-sama? "
Mikazuki nháy mắt khôi phục phong phạm của Ma hoàng, phiêu mắt:" Đương nhiên muốn về, nhưng trước đó phải ghé qua một chỗ đã."
Hai người nhanh chóng biến mất khỏi khu rừng.
Bên này, Inuyasha vừa tìm về được đến chỗ nhóm Kagome nghỉ ngơi, lại phát hiện thiếu nữ không thấy đâu. Ngay cả tiểu hồ ly Shippo cũng không có bóng dáng. Balo của Kagome vẫn còn nguyên trên mặt đất, cá cũng đang nướng dở trong khi không có ai trông giữ.
Inuyasha trầm mặc, gân xanh trên trán ứa ra. Mấy người này...
( Biểu tình của Inuyasha nó thế này nè ^_^||
Chính là loại biểu tình " Đậu má chúng mày dám đem bố bỏ lại " ấy)
Mùi vị của Kagome còn khá dày, hẳn là vừa rời đi không lâu. Inuyasha khịt mũi, nhanh chóng lần theo vết tích mùi vị để lại đuổi theo hai người, vừa tìm vừa xắn tay áo.
Tốt nhất nên để ta biết có chuyện gì quan trọng hai người mới rời đi không nói. Bằng không, ha hả...
Tiểu cẩu cẩu âm u cười, xương tay kêu răng rắc.
Ở một chỗ khác, Kagome thần tình không thể đẹp hơn, ngồi chết lặng trên ghế sau xe đạp.
Miroku, tên khốn anh vẫn không thay đổi chút nào!
Phía sau xe, tiểu hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tu-hon-chi-nguyet-lao/2986595/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.