Nhóm người Inuyasha mất gần nửa ngày mới tìm được đến chân núi nơi pháp sư hắc ám kia cư ngụ. Ngược lại không phải bọn họ chậm trễ, đều là do mụ già kia bay trên trời, mùi vị đều nhạt đi rất nhiều. Inuyasha có thể tìm đến chỗ này đã phí không biết bao nhiêu công sức. Mũi hắn giờ này còn có chút đau đâu.
" Inuyasha. Cứ đi lên liền không phải cách hay. " Miroku một tay xách theo Shippo, một tay lau mồ hôi trên trán:" Nơi này nói thế nào cũng là sào huyệt của mụ pháp sư ấy. Không có phòng bị đã đi lên rất liều lĩnh. "
Inuyasha không cho là đúng liếc nhìn hắn, hung hăng phản bác: " Nếu ngươi còn ở đây lề mề, không chừng tro cốt của Kikyo đều đã bị đem ra phù phép rồi. "
→_→ Thiếu niên, sao ngươi có thể đoán đúng như vậy a? Nhưng mà tro cốt của Kikyo không chỉ đã bị đem ra phù phép, còn nặn thành người sống rồi kia. Chia buồn một chút vậy. ╮(╯▽╰)╭
Thấy tranh cãi lại sắp nổ ra, Shippo yên lặng thu thu đuôi, đếm từng cọng lông trên đó.
Chờ bọn họ cãi xong, chắc nữ pháp sư kia cũng đã hồi sinh rồi.
Inuyasha còn muốn nói thêm gì nữa, lại đột nhiên khịt mũi im bặt. Miroku nhạy bén nhận ra phản ứng của hắn, không phát ra thêm âm thanh nào khác.
Hồng y thiếu niên chuyển vài hướng, nhíu mày cau mũi:" Mùi đất hầm mộ.... Còn có..."
Ánh mắt kim sắc đột nhiên trợn to:" Kagome! Cô ta làm gì ở cái chỗ này? Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tu-hon-chi-nguyet-lao/2986599/chuong-47-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.