Mặc Uyên nhớ tới vị bào đệ bị bỏ quên ở Côn Luân Khư: “Chiết Nhan, 7 vạn năm ta ngủ, có từng xuất hiện người giống hệt ta không?”
Nghe vậy, Bạch Thiển và Chiết Nhan nghi hoặc hai mắt nhìn nhau.
Sao sư phụ lại biết có người sẽ giống hệt mình?_ Bạch Thiển nghĩ.
Lẽ nào thái tử Dạ Hoa lại có quan hệ sâu xa nào đó với Mặc Uyên? Ôi chao, lại có chuyện hay để nghe rồi đây!_ Đây là ý nghĩ của Chiết Nhan
Chiết Nhan cười tiếu ý, hí hửng nói: “ Quả thật có một người như vậy. Tiểu đồ đệ của ngươi còn rất thân với hắn.”
“Mười bảy, ngươi quen biết?”_ Mặc Uyên nghi hoặc nhìn Bạch Thiển.
Bạch Thiển bắt đầu rồi rắm không biết nói sao.
Chiết Nhan bật cười nhìn bộ dạng đà điểu của Bạch Thiển: “Thế nào? Chỉ có ở chỗ Mặc Uyên, ngươi mới biết cái gì gọi là sợ? Đừng ngại, nói đi.”
Bạch Thiển khụ một cái, ngượng ngùng nói: “Người sư phụ nói, chắc là.. Chắc là vị hôn phu của đồ nhi, thái tử thiên tộc.”
Mặc Uyên ngạc nhiên và có chút phấn khởi: “Vị hôn phu? Hắn tên là gì? Ra đời lúc nào?”
Đệ đệ của ta cuối cùng cũng ra đời rồi, không khổ công ta chăm sóc.
“Chàng là Dạ Hoa, ra đời khoảng 7 vạn năm trước, lúc đồ nhi và Ly Nguyệt đưa sư phụ rời khỏi Côn Luân Khư.”_ Bạch Thiển.
Nghe tới Bạch Thiển nhắc tới Ly Nguyệt, tâm trạng Mặc Uyên hơi xuống dốc.
“Mười bảy, đệ đệ ruột thịt của vi sư đều bị con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tam-sinh-tam-the-tinh-yeu-den-luc-nao-khong-hay/3171054/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.