Tiễn đưa Nguyễn Huệ trở ra. Nguyễn Toản định trở vào cùng nàng hân hoan niềm vui chiến thắng. Trong hơi men ngà say, bước đi chếnh choáng, một con mèo chạy qua, Nguyễn Toản ngã xầm, đầu óc đau nhức, mở mắt ra xung quanh là một mảnh đen kịt.
Đã một lần xuyên qua, Nguyễn Toản bỗng nhiên cảm thấy căng cứng sợ hãi. Cuộc sống nơi đây vừa bắt đầu, chả nhẽ lại đi.....nếu đi, mẹ con nàng ra sao....hàng loạt suy nghĩ miên man. Đúng lúc này một âm thanh êm ả vang lên:
“ Mấy trăm năm bãi bể nương dâu
Ngoái nhìn trông lại mà đau đớn lòng
May thay vận chuyển càn khôn
Thái bình thịnh thế, muôn dân an nhàn.”
Nhận ra đó là giọng u Cơ, Nguyễn Toản hô lớn:
” Người....người....ở đâu...”
“ Người.....người.....ở đâu...”
Nhưng mặc cho gào thiết, đáp lại vẫn là sự lặng im. Nguyễn Toản tâm trạng sa sút, lững thững bước đi giữa màn đen vô tận.
.......
Bỗng dưới chân một cơn sóng bất ngờ ập tới, cuốn lấy. Nguyễn Toản chật vật đứng vững, chỉ thấy xung quanh một con sông, sóng lớn chồm lên nhau. Trước mắt một khung cảnh mờ hiện.
.........
Tiên Lãng, một vùng quê yên bình. Xung quanh đồng lúa được dòng sông Tuyết bồi đắp phù sa. Nên lúc nào nơi đây cũng vang lên nụ cười.
Bên bờ sông, Bạch Vân am dù về đêm vẫn sáng đèn, Nguyễn Bỉnh Khiêm ngồi nhìn những lá thư, chốc chốc lại thở dài, than:
“ Loạn lạc sinh anh hùng. Nhưng trăm năm tới ngóng hoài chẳng có ai. Khổ vẫn là dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391874/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.